Tiêu Hòa không cha không nương, từ lúc có ký ức đã ngụ ở Thanh Loan sơn.
Thanh Loan sơn là ngọn núi cao nhất lục địa Lâm Nguyên, đồng thời cũng là nơi cao nhất thế gian.
Bởi nơi này là sở thuộc của Hoa Vân tông, mà Hoa Vân tông có Thông Thiên chi đạo.
Đó là đại đạo mỗi một người mong muốn vĩnh sinh đều truy cầu, là thiên lộ của thế giới.
Nhược nhục cường thực(1),ngươi lừa ta gạt, chỉ vì nâng cao tu vi, chỉ vì vượt qua thiên kiếp, chỉ vì đắc đạo cao thăng.
Tiêu Hòa chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng hắn là một thiếu niên có lý tưởng.
Hắn muốn tu hành, muốn tiến giai(2),muốn trở nên mạnh mẽ lợi hại, muốn không bị bất kỳ người nào khinh khi, muốn không bị bất luận kẻ nào ức hiếp, càng hi vọng có một ngày chạm đến người trong lòng hắn.
Người kia cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng, xa không thể chạm.
Y là tông chủ Hoa Vân tông, người có tu vi cao nhất thiên hạ, người tôn quý nhất, càng là người xinh đẹp nhất trên toàn lục địa.
Tiêu Hòa chỉ từng gặp y một lần.
Đó là lúc còn rất nhỏ, hắn phiêu giạt khắp nơi, y cứu hắn một mạng.
Như thiên thần giáng thế, như “trích tiên” trông nom, tiểu Tiêu Hòa cái gì cũng không hiểu, nhưng vừa thấy y liền như nhìn thấy toàn bộ thế giới.
Hắn không mong muốn nhiều, đáy lòng chỉ kỳ vọng nếu có thể lưu lại bên cạnh người này thì tốt quá.
Chỉ tiếc, y cứu hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243654/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.