Chương trước
Chương sau
Vỏn vẹn một câu, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén, xé rách lồng ngực, xuyên thấu con tim.

Bàn tay Phàn Thâm cầm điện thoại bóp chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng nhợt.

Mộng vừa tỉnh, một góc hiện thực hé lộ, so với tưởng tượng còn tàn khốc hơn mấy lần.

Phàn Thâm cau mày, trầm mặc thả di động về lại chỗ cũ, xoay người rời đi, không gây ra bất cứ tiếng động nào.

Đối với những việc này Tiêu Hoà không biết, hắn từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề rồi cầm bàn vẽ ra ngoài.

Tiêu Hòa mở điện thoại di động nhắn cho Al cái tin, đi tới hoa viên trước.

Hắn vừa sắp xếp bàn vẽ xong thì Al tới.

Tiêu Hòa thật bất ngờ với tốc độ của đối phương, hơn nữa tâm trạng không tệ nên cười nói: “Lẹ ghê!”

Al nhìn thấy nụ cười kia, nỗi nhớ nhung cùng chờ đợi trong những ngày qua như được thỏa mãn tại khắc này, ánh mắt không khỏi dịu lại, ngón tay khẽ nhúc nhích chạm lên bả vai hắn.

Tiêu Hòa cau mày, vốn muốn né tránh, nhưng Al không làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hành động này giữa bạn bè không tính là quá mức, hơn nữa hắn làm trái ước định trước, đã nói mỗi ngày đều gặp rồi lại kéo thành bảy ngày, mà Al cũng không tức giận, hắn thấy hơi áy náy trong lòng nên đành nhịn.

Chỉ là hình ảnh này rơi vào mắt Phàn Thâm đứng trên lầu cao lại gai mắt vô cùng, bàn tay siết chặt thành quyền.

Hóa ra là Al.

Từ ngày đầu tiên đặt chân tới nơi đây, Phàn Thâm đã âm thầm điều tra gia cảnh nhà mẹ y.

Mẹ y có một người em trai, tên là Al, giống hệt như người trong bức vẽ.

Không hề nghi ngờ, người Tiêu Hòa yêu chính là cậu y.

Phàn Thâm biết rõ, nhưng y cũng biết, Al đã chết.

Cách đây năm năm trong một vụ tai nạn, một đi không trở lại.

Người chết không thể sống lại, Al cũng không thể sống lại, nhưng nhìn tình huống bây giờ, chỉ có thể là người đó vốn không chết.

Về việc này, Phàn Thâm không thấy bất ngờ.

Tại Phàn gia, căn cơ y chưa vững, nếu có người cố tình che giấu y cũng dễ dàng.

Nhưng vì sao phải giấu y? Là chủ ý của ai?

Phàn Thâm nhìn chằm chặp người đàn ông giống mình như đúc, trong con ngươi một mảnh mịt mù.

Al yêu Tiêu Hòa, từ ánh nhìn rõ rệt kia liền có thể nhận ra.

Tiêu Hòa cũng yêu hắn ta sao?

Phàn Thâm híp mắt, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng.

Không phải yêu, mà là yêu tha thiết!

Ngẫm lại cái valy khoá mã kia, ngẫm lại những bức chân dung kia, ngẫm lại hắn ngày ngày đêm đêm không ngừng tô vẽ.

Đó đều là nhớ nhung, là khát vọng, là yêu đến không lối thoát.

Tiêu Hòa yêu Al tha thiết, Phàn Thâm rất rõ.

Nhưng y cho rằng Al chết rồi, trên thế giới này chỉ còn y đối tốt với Tiêu Hoà như thế, yêu hắn như thế, theo thời gian trôi qua, tình cảm của Tiêu Hòa sẽ dần thay đổi, sẽ từ từ yêu y.

Y và hắn mới có nhau cả đời.

Nhưng hiện tại… toàn bộ đều xong.

Tiêu Hòa sẽ không thuộc về y, thậm chí còn lừa y.

Phản bội giống như rắn độc cắn nuốt trái tim Phàn Thâm, rất nhiều chi tiết nhỏ y không muốn nghĩ đến trong nháy mắt này trở nên rõ ràng, trở nên sáng tỏ, trở nên nhìn thấy mà phát đau.

Bảy ngày trước, Tiêu Hòa bắt đầu thay đổi, trở nên có sức sống hơn, trở nên thích y hơn.

Khi đó y cảm thấy hơi đột ngột, nhưng vì quá kinh hỉ nên không muốn nghĩ nhiều, giờ nhớ lại mới hiểu ra nguyên do.

Là vì muốn lấy lòng mình nhỉ.

Vì để y thả lỏng cảnh giác, hắn không tiếc thoả mãn hành vi đòi hỏi của y, vì khiến y lơ là, hắn không tiếc giả vờ bày ra bộ dáng hưởng thụ vui thích, hơn nữa vì muốn gặp gỡ Al thậm chí thốt ra nhiều lời tâm tình ái muội.

Phàn Thâm từ từ hồi tưởng, tâm càng lúc càng lạnh lẽo.

Y nhớ đến cái hôm Tiêu Hòa bị thương ở eo, hắn nói là do va vào bàn vẽ, liệu có thật không?

Lúc đó y cảm thấy vết bầm tím kia loáng thoáng giống như dấu tay người, nhưng vì  biểu hiện Tiêu Hòa tự nhiên, hơn nữa Tiêu Hòa không thích thân cận với người khác nên y nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ kia.

Tuy mấy ngày sau đó, y cũng sắp xếp người quan sát Tiêu Hòa, nhưng Tiêu Hòa luôn không ra ngoài.

Hiện tại nghĩ tới, mới thấy hoang đường biết bao, buồn cười biết bao.

Đó không phải bàn vẽ, mà là Al nhỉ.

Al nắm eo hắn, dùng sức như vậy là đang làm gì?

Vừa nghĩ Tiêu Hòa ở sau lưng y thân mật cùng người khác, tim Phàn Thâm như muốn nứt ra.

Vào thời điểm y không biết, hắn sẽ cùng người đó hôn môi?

Tại nơi chốn y không thấy, hắn sẽ ở dưới thân người đó rên rỉ?

Trong lúc y bôn ba vì cuộc sống tốt đẹp mai sau của cả hai, hắn thì cùng người khác ôm nhau triền miên?

Đố kị cùng lửa giận như ngọn lửa bùng cháy hừng hực, trong nháy mắt thiêu đốt cả người y.

Cảm xúc của Phàn Thâm rất hiếm khi ba động dữ dội, nhưng hiện tại y ngồi trên lầu cao, nắm đấm nện xuống lan can, ‘ầm’ một tiếng, lan can bằng gỗ đứt thành hai đoạn.

Không muốn nhìn nữa, Phàn Thâm đứng dậy, cất bước quay vào phòng.

——

Tiêu Hòa ở cùng Al coi như vui vẻ.

Chỉ là khi thời gian một tiếng đến, hắn vẫn như trút được gánh nặng thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Al nhìn thấy nét biến hoá này, trong lòng chát chúa, không nhịn được hỏi: “Em thích Phàn Thâm sao?”

Tiêu Hòa ngẩn ra, rồi vội vã đáp: “Thích.”

Đáy mắt Al loé lên bi thương, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Nếu vậy tại sao sợ tôi gặp nó? Việc này có mâu thuẫn gì à?”

Tiêu Hòa không trả lời.

Al chậm rãi nói: “Nếu em nói cho tôi biết, tôi sẽ hoàn toàn rời đi, cũng không xuất hiện nữa, được không?”

Tiêu Hòa đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, có chút không dám tin.

Al lại thấy được kinh hỉ trong mắt hắn, đôi con ngươi co lại, than thở: “Tôi sẽ không lừa em, cũng không cần thiết lừa em.”

Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, cảm thấy nói ra cũng chả sao, nếu có thể nhất lao vĩnh dật(1) vậy quá tốt rồi.

Dù sao cứ lén lút gặp mặt Al như vầy cũng không ổn, lỡ ngày nào đó bị Phàn Thâm bắt gặp càng không thể giải thích rõ.

Về phần nói thế nào, Tiêu Hòa rất nhanh đã nghĩ ra.

Hắn hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Có hơi khó nói, nhưng nếu ngài muốn biết thì tôi sẽ kể.”

Tiêu Hòa hít sâu một hơi mới lên tiếng: “Tôi không phải là người cha đủ tư cách, hoặc nên nói là một ông cha cặn bã nhỉ? Tôi nuôi thằng bé từ nhỏ đến lớn, khi còn bé thì thật sự coi nó là con, nhưng khi Phàn Thâm dần trưởng thành, tình cảm của tôi đối với nó thay đổi, cũng không biết từ lúc nào, nói chung là biến đổi, nhưng tôi không dám nói cũng không dám biểu hiện ra.”

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Ngài biết đấy, tôi thích vẽ tranh, còn chuyên vẽ tranh minh hoạ nên thường tưởng tượng ra dáng vẻ khi lớn của Phàn Thâm rồi vẽ lại, dần dần tranh hoạ chân dung nó rất nhiều. Mãi đến một ngày thân thế Phàn Thâm bị vạch trần, nó phát hiện ra những bức hoạ này nên nảy sinh hiểu lầm, nghĩ rằng tôi yêu cha ruột nó.”

Tiêu Hòa phát hiện hắn bị bứt đến diễn xuất quá giỏi luôn.

Đôi mắt Al ảm đạm đi, tiếp lời: “Nhưng Phàn Thâm và cha nó không giống nhau, mà tôi và nó giống nhau như đúc, nên em sợ nó hiểu lầm em yêu tôi?”

“Phải.” Tiêu Hòa thở phào một hơi, “Nếu hai người gặp mặt, Phàn Thâm nhất định sẽ cho rằng người trong tranh là ngài, lúc đó…”

Hắn không nói thêm nữa, nhưng Al lại tự động bổ sung cho hắn: “Hóa ra là vậy, Phàn Thâm vốn đa nghi, dù em giải thích nó cũng không tin, đúng không?”

Tiêu Hòa gật gật đầu, sau đó mang theo chút chờ mong nhìn Al.

Al nhìn dáng vẻ này của hắn, thầm thở dài, chung quy mình vẫn chậm một bước, nếu mạnh mẽ cướp lấy cũng không phải không được, nhưng muốn chiếm được trái tim kia sẽ khó càng thêm khó.

Có bất đắc dĩ cũng có tiếc nuối, nhưng Al không phải người không chịu thông suốt: “Được rồi, tôi hiểu.”

“Tiêu Hòa, tạm biệt, tôi sẽ không quấy nhiễu em thêm nữa, nhưng mà…” Al quay lại mỉm cười với hắn “Nếu nó đối xử em không tốt, em có thể tới tìm tôi, cả đời này tôi sẽ luôn chờ em.”

Tiêu Hòa ngẩn ra, tiếp theo chậm rãi nói: “Xin lỗi.”

Tuy thật xin lỗi Al, nhưng Tiêu Hòa cảm thấy một đời này Phàn Thâm sẽ không bao giờ đối xử không tốt với hắn, nên cũng không có khả năng kia.

Nói lời từ biệt cùng Al, Tiêu Hòa xoá bỏ được một nỗi lo, bước chân về nhà cũng nhẹ nhàng, tâm tình cũng càng vui sướng.

Hắn mỉm cười vào nhà, bất ngờ thấy Phàn Thâm đã về, không khỏi ngẩn ra.

Mà Phàn Thâm đợi hắn rất lâu, lâu đến sống một ngày bằng một năm.

Tiêu Hòa trở về, thần thái sáng láng, tinh thần dồi dào, vì sao? Là vì được gặp gỡ người yêu một giờ.

Xem đi, bây giờ nhìn thấy y, hắn lập tức sững sờ.

Cùng một gương mặt, tại sao lại đối xử khác biệt như thế?

Phàn Thâm cười khẽ, bất ngờ đứng lên bước mấy bước xông tới ôm lấy eo hắn, sau đó thô bạo hôn xuống bờ môi mỏng.

Tiêu Hòa còn chưa hoàn hồn, hơi sửng sốt, không rõ Phàn Thâm bị làm sao, nhưng hôm nay tâm trạng hắn tốt lắm, nghĩ đến mai sau có thể không cần cố kỵ hàng ngày ở bên y, hắn không muốn tính toán nhiều.

Phàn Thâm vẫn là thanh niên trẻ tuổi, y muốn thì hắn bồi.

Hai tay vòng lấy cổ y, Tiêu Hòa chủ động đáp lại nụ hôn.

Nếu ngày trước hắn làm vậy, Phàn Thâm đều sẽ kiêng dè thả chậm tốc độ, sẽ dịu dàng hơn, dẫn dắt hắn cùng nhau triền miên.

Nhưng hôm nay cảm giác được hắn đáp lại, trái tim Phàn Thâm như bị kim đâm, đau đớn tột cùng.

Nghĩ tới hắn cũng đối với Al như vầy, nghĩ tới hắn sẽ càng thêm nhiệt tình trước một người đàn ông khác, trong mắt Phàn Thâm chỉ còn lại một vùng tăm tối.

Vì sao không thể thuộc về y?

Vì sao không hoàn toàn thuộc về y?

Ôm ý nghĩ đó, Phàn Thâm không buông ra hắn, trái lại khiến nụ hôn này nhuốm lên mùi máu tanh.

Tiêu Hòa rốt cuộc cũng nhận ra tâm trạng Phàn Thâm không ổn, đầy thắc mắc nhìn y.

Song Phàn Thâm không cho hắn cơ hội suy xét, y thô bạo xé rách quần áo vướng bận, không làm một bước ‘tiền diễn’ nào, không mang theo chút hơi ấm nào, chỉ có dục vọng muốn trả thù vọt vào cơ thể hắn.

Tiêu Hòa đau như bị xé toác, hai mắt trợn to.

Lúc này Phàn Thâm rời khỏi môi hắn, hắn mới có thể thốt ra tiếng: “Tiểu Phàn, con làm sao vậy?”

Phàn Thâm không ngừng va chạm kịch liệt, mặc cho gương mặt Tiêu Hòa đã trắng bệch, mặc cho mùi máu tanh lan nồng đậm. Nhưng dù làm vậy vẫn không giảm được thống khổ nơi lồng ngực, nơi con tim bị xé rách, bị bóp nát, bị đục khoét.

“Tôi đã nhìn thấy.” Y kề sát lỗ tai Tiêu Hòa, chất giọng trầm thấp lạnh lẽo đầy vô vọng thì thầm “Anh và Al ở cùng nhau.”

Cả người Tiêu Hòa như rơi vào hầm băng.

Phàn Thâm vùi đầu vào cổ hắn, nói tiếp: “Tại sao gạt tôi, dù anh không muốn cho tôi thứ gì, nhưng đừng gạt tôi được không? Cho tôi một tia hy vọng rồi đẩy tôi xuống địa ngục, vậy thú vị lắm sao? Dù mọi chuyện đều là tôi sai, nhưng chúng ta bên nhau mười tám năm, tại sao anh đối xử tôi tàn nhẫn như vậy.”

Nương theo lời nói tuyệt vọng là động tác thúc đẩy không chút lưu tình.

Nhưng Tiêu Hòa không cảm giác được đau đớn trên cơ thể, hắn bị cơn đau từ lồng ngực truyền đến chiếm trọn.

Hắn không nhìn thấy gương mặt Phàn Thâm lúc này, không thấy rõ trạng thái của y, nhưng chỉ dựa vào tiếng nói, hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng, bi thương, thậm chí…  bất lực trong đó.

Phàn Thâm của hắn thống khổ như vậy, đều tại hắn cả.

Tiêu Hòa chợt cứng người, hắn liều mạng ôm lấy Phàn Thâm, nhanh chóng giải thích: “Không phải, Tiểu Phàn, tôi không có lừa con, tôi yêu con, tôi thật sự thương yêu con mà!”

Hắn không ngừng thổ lộ, nhưng rơi vào tai Phàn Thâm trong tai chỉ có trào phúng cùng cười nhạo.

Thương y? Phàn Thâm không nhịn được cắn lên cổ hắn một phát, đến giờ này hắn còn nói lời trái lương tâm để làm gì?

Hắn thương yêu y, nhưng khác với tình yêu thương y dành cho hắn.

Thương cùng yêu, sao có thể đánh đồng?

Tiêu Hoà yêu Al thế nào, không ai rõ ràng hơn y.

Yêu đến đêm đêm khó ngủ, yêu đến ngày ngày nhớ nhung, yêu đến phải dùng bút phác hoạ, dùng tâm hứng tải, dùng thời gian dài đằng đẵng không ngừng tưởng niệm.

Phàn Thâm vẫn luôn biết y không bắt được tâm Tiêu Hòa, nhưng ít ra có thể giữ lấy con người hắn.

Nhưng hiện tại chẳng mấy chốc y sẽ không còn gì.

Bởi vì tuyệt vọng, bởi vì sợ hãi, bởi vì niềm tin sụp đổ, y đang chơi vơi giữa lằn ranh nứt toác.

“Kỳ thực cũng không quan trọng.” Phàn Thâm bỗng nhiên dịu dàng hẳn, hôn môi hắn, chạm vào hắn, làm hắn động tình, khiến hắn thoải mái, rồi nhỏ giọng thì thào “Anh yêu người đó cũng không sao, anh có thể coi tôi là người đó.”

Trái tim Tiêu Hòa đột nhiên thít chặt.

Phàn Thâm mỉm cười nhìn hắn, ôn nhu đến rung động lòng người, nhưng đáy mắt lại trống rỗng vô thần tựa vực sâu địa ngục.

“Coi tôi thành người đó được không? Tiêu Hòa, tôi và người đó giống nhau như đúc, người đó thế nào tôi cũng có thể thế đấy, anh thích người đó ở điểm nào tôi cũng có thể biến thành như vậy. Anh không yêu tôi cũng không sao, xem tôi thành người đó để yêu có được không? Tôi có thể biến thành hắn ta, anh có thể gọi tôi là Al, anh có thể tưởng tượng tôi là hắn ta, không quan trọng, thật sự không quan trọng, chỉ cần… anh đừng rời khỏi tôi.”

Câu nói sau cùng nhuốm nồng đậm bi ai không thể xoá nhoà.

Tim Tiêu Hòa nhức nhối cùng cực, nước mắt chảy ròng, dùng sức ôm chặt Phàn Thâm, lớn tiếng hét: “Không phải, Phàn Thâm, tôi yêu anh, tôi không yêu tên Al đó, anh không phải hắn ta, người tôi yêu là anh, chỉ có anh.”

“Không phải hắn ta?” Phàn Thâm cười khẽ “Tôi nói đến vậy rồi mà anh vẫn không thể coi tôi là hắn ta sao?”

“Phải ha, anh hà tất phải xem tôi là người đó?” Hai mắt Phàn Thâm trống rỗng, sắc xanh thẳm trong con ngươi đang vấy lên màu máu “Anh đã có người thật sự, còn cần hàng nhái như tôi làm gì?”

“Đừng nói vậy, van xin anh, đừng tự hạ thấp mình như vậy.” Tiêu Hòa không thể khống chế tâm tình của mình, hắn không ngừng lặp lại, nhưng không sao lọt vào tai Phàn Thâm.

“Nếu tôi không có giá trị, vì sao anh phải nuôi lớn tôi?”

“Nếu trước nay anh đều không thích tôi, tại sao phải cho tôi hi vọng?”

“Tôi yêu anh, Tiêu Hòa, tại sao anh không thể thuộc về tôi?”

“Tôi chỉ muốn anh, Tiêu Hòa, tại sao anh lại yêu người khác?”

Phàn Thâm ngơ ngác nhìn người dưới thân, trên khuôn mặt tinh xảo không có một biểu cảm, nhưng trong mắt có ý cười trẻ con một cách quỷ dị..

“Anh nhất định sẽ chạy trốn.”

“Chỉ cần anh có sức lực, nhất định sẽ chạy trốn.”

“Tôi không giam anh được, thôi thì chúng ta đừng cần chân nữa được không?”

“Anh muốn đi đâu, tôi cũng ôm anh đến đó, tôi làm chân của anh, được không?”

Giọng điệu Phàn Thâm càng lúc càng ôn nhu, ý cười nơi đáy mắt cũng càng lúc càng sâu, tựa như một đứa trẻ có được món đồ chơi có yêu thích, vui tươi đơn thuần như vậy, hớn hở đơn giản như vậy, thế mà lại khiến lòng người phát lạnh.

Tiêu Hòa nhận ra y muốn làm gì, hai mắt đầy kinh hoàng: “Không… Không muốn… Đừng, Tiểu Phàn, tỉnh lại đi, Tiểu Phàn, anh hãy tin tôi!”

“Không muốn?” Phàn Thâm không nghe được từ nào khác, “Vẫn không muốn sao?”

Trên dung nhan đẹp đẽ nổi lên mất mát cùng khổ não không chút che giấu, so với lúc y diện vô biểu tình còn động lòng người hơn, nhưng tựa như yêu quái thoạt nhìn mỹ lệ vô hại kỳ thực bên trong toàn kịch độc.

“Đúng ha, anh chán ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi, cũng không muốn coi tôi là thế thân, Tiêu Hòa, anh thực sự là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời, nhưng dù vậy, tôi vẫn cứ yêu anh.”

Phàn Thâm cúi người, kề sát lồng ngực hắn, lắng tai nghe nhịp đập thình thịch, bỗng ôn nhu nói: “Nó đập thật nhanh, đập thật dễ nghe, có điều… nó không chịu vì tôi mà đập.”

“Tim của anh, nếu chỉ vì người khác mà đập, vậy chúng ta không cần nó nữa, được không?”

Cổ họng Tiêu Hoà chợt căng cứng, hình ảnh trước kia như hồng thủy đập vào não, cả người đều run lên.

Không thể tiếp tục như vậy, tuyệt đối không thể.

Tiểu Phàn của hắn, đứa con một tay hắn nuôi lớn, hắn không thể để y thống khổ nữa.

Một giây sau chót, Tiêu Hòa triệt để liều mạng.

“Phàn Thâm, tôi mặc kệ anh có tin hay không, nhưng sự thực là vậy, Al chính là anh, anh chính là Al, từ đầu tới cuối các người đều là một! Người tôi yêu cũng chỉ có anh!”

-Hết chapter 39-

Chú giải:

(1) Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Chủ nhà có điều muốn nói: Chap này xưng hô loạn như vậy không phải tui ẩu đâu, đổi theo tình tiết truyện thui, ai có kiến nghị nào cứ nói nhe. ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.