Lời bày tỏ khắc cốt ghi tâm, lại làm Phàn Thâm rơi xuống vực sâu.
Tuy không ngoài dự liệu, nhưng không có nghĩa là y có thể chịu đựng được.
Tiêu Hòa vẫn chưa tỉnh táo, thậm chí còn đang thèm muốn hưởng thụ quấn quít y, gần gũi giữ lấy y, giống như đang sợ y rời đi.
Phàn Thâm muốn rời đi.
Nhưng y thay đổi chủ ý rất nhanh.
Vốn là một giấc mộng, y tiếp tục lừa mình dối người một lát, cũng không sao nhỉ.
Phàn Thâm nở một nụ cười châm chọc, cúi đầu tàn bạo hôn môi cha.
Dù sao người cha nghĩ tới cũng không phải là y, dù sao cha cũng sẽ không gọi tên y, nếu như vậy thì đừng gọi nữa, chỉ cần rên rỉ là được.
Chí ít y có thể ảo tưởng.
Vẻ động tình này, lời tình ái này, đều thuộc về y.
“Con yêu cha.” Phàn Thâm vùi vào cổ cha, che giấu hết thảy cảm tình, chỉ dùng tiếng nói khàn khàn cất lên lời tuyệt vọng “Tiêu Hòa, con yêu cha.”
Một đêm tham hoan, ngày hôm sau triêu dương(1) như bàn tay khổng lồ vô tình xé toạc màn đêm triền miên.
Phàn Thâm trông chừng cha một đêm, xác định sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, rốt cuộc mới rời đi.
Tiêu Hòa cả hai đời gộp lại cũng chưa từng uống say thế này, vậy nên lúc hắn tiêu hồn cũng lúc đầu muốn nổ tung.
Một túy giải thiên sầu, thời điểm say thì tốt lắm, nhưng sau khi tỉnh thì sao!
Quả thực muốn chết luôn cho khoẻ!
Đầu sắp nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243642/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.