Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114
Chương sau
Văn phòng tổ trọng án. Dạ Phàm Linh từ thành phố Vạn Châu trở về trực tiếp đến tổ trọng án, cục trưởng Long Phi đang ngồi trong phòng làm việc của tổ trọng án. Đối với việc Dạ Phàm Linh vi phạm kỷ luật và hành động một mình, cục trưởng Long Phi rất tức giận. Bầu không khí trong phòng làm việc yên lặng đến đáng sợ, thành viên tổ trọng án đều ngồi im tại vị trí không dám lên tiếng. Dạ Phàm Linh đẩy cửa phòng làm việc tổ trọng án ra, đối diện với ánh mắt của Hoàng Tử Vi, sau đó nhìn thấy cục trưởng Long Phi bên cạnh, liền xụ mặt xuống. Long Phi nói: "Đồng chí Dạ Phàm Linh, cô tới đúng lúc. Nếu không phải tôi nghe Tiểu Vương ở phân cục nhìn thấy cô đón xe đi Vạn Châu, tôi thật sự không biết là cô dám làm trái luật hành động một mình. Cô là cảnh sát, lại vi phạm kỷ luật tổ chức." Dạ Phàm Linh cúi đầu nói: "Cục trưởng, lần này là tôi sai. Tại vội quá, nên chưa kịp báo cáo." Hoàng Tử Vi lúc này mới đi ra ra: "Cục trưởng, là tôi đồng ý cho Dạ Phàm Linh đi, sếp muốn phạt thì cứ phạt tôi." Long Phi hừ lạnh nói: "Hoàng Tử Vi đừng có gánh thay, nếu lần sau lại xảy ra tình trạng này, Dạ Phàm Linh cô sẽ bị đình chức!" Long Phi tức giận đẩy cửa bỏ đi, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Dạ Phàm Linh: "Cảm ơn tổ trưởng Hoàng." Hoàng Tử Vi xoay đầu nhìn cô nói: "Kiểm điểm, nhớ giao cho tôi." Cô lần nữa thở dài, tại sao tổ tưởng Hoàng Tử Vi cứ bắt cô phải viết kiểm điểm? Dạ Phàm Linh lấy sổ trong túi đưa cho Hoàng Tử Vi nói: "Chuyến đi đến Vạn Châu của tôi lần này thu hoạch lớn. Tổ trưởng, tôi đề nghị thẩm vấn Trương Thục Phân." Hoàng Tử Vi nhìn vào sổ, nói: "Được, Trương Thục Phân đúng đáng nghi, cô ấy đang giấu cái gì đó." Lúc này, điện thoại của văn phòng tổ trọng án vang lên. Vũ Tân Nhu đi tới nhận: "Xin chào, tổ trọng án khu 6 xin nghe." Đầu bên kia truyền đến một giọng nói đầy lo lắng: "Cảnh sát....người chết......cứu với....." Vũ Tân Nhu: "Đừng gấp, xin cho tôi biết vị trí cụ thể." Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên: "Khách sạn Ngả Phỉ Nhi phòng 402, có người chết....cứu....ở đây toàn là máu....." Nhận được báo án, toàn bộ thành viên tổ trọng án lập tức đi tới khách sạn Ngả Phỉ Nhi. Khi đến cửa khách sạn Ngả Phỉ Nhi, nhân viên phục vụ và quản lý đang sợ đến mức không nói được lời nào, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trong sảnh. Hoảng Tử Vi đi vào khách sạn, hỏi: "Là ai báo án?" Một nhân viên phục vụ chừng 20 tuổi, run run nói: "Cảnh sát, là tôi. Ở trong phòng toàn là máu....." Nhân viên phục vụ nói khoảng 3 giờ, cũng như những ngày bình thường hỏi khách từng phòng xem có cần thêm dịch vụ không. Khách ở phòng 402 đã gọi điện đặt một phần cơm cari gà. Cô đem món ăn đến, gõ cửa phòng 402, một người phụ nữ mở cửa, cô đưa cơm vào. Sau khi chờ hơn một tiếng, nhân viên phục vụ nghĩ đã đến lúc thu dọn đĩa. Ai ngờ, cô vừa mới gõ cửa, thì cửa liền bật mở. Cô nhìn thấy người nằm trên giường đã chết, nguyên căn phòng toàn là máu. Nhân viên phục vụ sợ hét lớn, quản lý ở dưới sảnh liền đi lên. Hai người vô cùng hoảng loạn khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cuối cùng đành nhờ bảo an đỡ họ xuống sảnh. Tổ trọng án vào thang máy, dừng ở lầu 4. Trên thảm dấu chân lộn xộn, hiện trường đã bị phá hoại. Bốn người đeo găng tay, đi vào phòng 402. Dấu chân trong phòng cũng lung tung, có chừng ba bốn người đã đi vào. Dấu chân kích cỡ không giống nhau, có hai dấu số 36 và hai dấu số 43. Vừa mở cửa, đã thấy một người nằm trên giường. Ráp trải giường màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ, rất nhiều máu bắn lên thảm. Trong miệng người chết ngậm một bông hồng, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Máu từ khóe miệng chảy ra, toàn bộ máu đều chuyển màu đen. Bốn người đến gần nhìn, Hoàng Tử Vi nhận ra người chết là Cao Khải Ca. Xác chết không mặc quần áo, hơn nữa "cái đó" đã bị cắt đứt. Hạ thể của người chết vẫn đang chảy máu, hơn nữa bộ phận sinh dục còn bị cắt thành nhiều khúc để trong một ly trà trên bàn. Trà trong ly có chứa thành phần thạch tín, lá trà trên mặt nước đã biến thành màu đen. Vạn Hiểu Sương bắt đầu kiểm tra thi thể, nói: "Thời gian chết là 2 giờ trước, đầu tiên bị hạ độc, sau đó dùng dao thiến......" Vũ Tân Nhu nói: "Có phải do sát thủ Hoa Hồng làm không?" Dạ Phàm Linh lắc đầu, nói: "Không phải cùng một người, hung thủ lần này là một phụ nữ. Mọi người xem, sau lưng Cao Khải Ca có vết cào, rõ ràng là móng tay của phụ nữ. Đồng thời phụ nữ cũng rất thích dùng độc, cô ta là muốn cảnh sát nghi ngờ do sát thủ Hoa Hồng ra tay." Dạ Phàm Linh đi tới phòng tắm, ngừng lại. Bên trong thùng rác ở phòng tắm có 3 cái bao cao su. Điều này càng khẳng định sau khi làm "chuyện đó" với cô ta, thì Cao Khải Ca liền bị giết. Hoàng Tử Vi tìm thấy điện thoại di động của Cao Khải Ca, tìm lịch sử liên lạc. 4 giờ trước, anh ta có liên lạc với Sở Thu Hà. Hoàng Tử Vi lập tức gọi nhân viên phục vụ của khách sạn, đưa tấm hình của Sở Thu Hà cho nhân viên xem. Nhân viên gật đầu nói: "Đúng rồi, chính là cô ấy cùng người đàn ông này đi thuê phòng." Hoàng Tử Vi nói: "Điều tra Sở Thu Hà." Tổ trọng án đến công ty thiết kế quảng cáo tìm Sở Thu Hà, nhân viên công ty nói nửa tiếng trước, cô ấy đã xin nghỉ về quê. Hoàng Tử Vi gọi điện cho cục trưởng Long Phi, nói: "Cục trưởng, xin vui lòng cử cảnh sát đến chặn Sở Thu Hà ở các nhà ga." Cảnh sát bắt được Sở Thu Hà tại nhà ga, trực tiếp đưa cô ấy đến thẳng tổ trọng án. Phòng thẩm vấn tổ trọng án. Họ tên: Sở Thu Hà. Tuổi: 24 Nơi sinh: thôn Đại Hoa, huyện Tây Sơn. Sở Thu Hà đeo còng tay, ngồi đối diện với nhóm Dạ Phàm Linh. Dạ Phàm Linh nói: "Sở Thu Hà, sao cô lại đi thuê phòng với Cao Khải Ca?" Sở Thu Hà ngẩng đầu lên nói: "Anh ta bảo sẽ giúp tôi nổi tiếng, giúp tôi thuận lợi hơn trong ngành thiết kế quảng cáo, nên tôi lên giường với anh ta." Dạ Phàm Linh: "Tại sao cô đột nhiên xin nghỉ việc?" Sở Thu Hà: "Tôi biết cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ tôi, nhưng tôi thật sự không có giết Cao Khải Ca, khi tôi trở lại phòng thì anh ta đã chết rồi." Cô nói, trưa 12h30, Cao Khải Ca gọi điện tìm cô. Sở Thu Hà đang làm việc, cô muốn từ chối. Cao Khải Ca liền uy hiếp cô: "Nếu cô không đến, tôi liền đem chuyện của cô nói hết cho mọi người trong công ty. Đến lúc đó, xem cô lấy mặt mũi đâu mà đi làm, để cô cút khỏi thành phố Triều Dương." Sở Thu Hà khẽ cắn răng đồng ý, Cao Khải Ca hẹn cô đến khách sạn Ngả Phỉ Nhi. Cô đem tâm trạng thấp thỏm đến khách sạn Ngả Phỉ Nhi, biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Cao Khải Ca đứng ở cửa nhìn thấy cô, liền ôm Sở Thu Hà. Vào thang máy đi lên phòng 402, ngay khi bước vào cửa phòng, Cao Khải Ca liền cởi đồ Sở Thu Hà. Sở Thu Hà phản kháng nói: "Đạo diễn Cao, để em tắm trước rồi sẽ hầu hạ anh...." Cao Khải Ca đồng ý. Chờ Sở Thu Hà từ phòng tắm đi ra, Cao Khải Ca như sói đói nhào lên người cô. Sở Thu Hà muốn chạy, không muốn bị Cao Khải Ca dằn vặt. Cô liền nói: "Đạo diễn Cao, cơ thể em không thoải mái, muốn đi ra ngoài một chút..." Cao Khải Ca ngừng động tác: "Sở Thu Hà, cô đừng có giở trò." Sở Thu Hà muốn bỏ đi, nhưng túi xách của cô vẫn còn trong phòng 402. Cô muốn trở lại lấy túi xách, lẽ nào thật sự không thể thoát khỏi cái tên cầm thú Cao Khải Ca này? Lần thứ hai đi vào phòng 402, Sở Thu Hà nhìn thấy Cao Khải Ca đã chết..... Báo cáo vân tay trên ly đã có, trên đó có vân tay của Cao Khải Ca và một người khác, không phải của Sở Thu Hà. Không đủ bằng chứng, nên Sở Thu Hà được thả. Tổ trọng án đến bệnh viện nhân dân, điều tra CCTV ngày Trương Thục Phân trực đêm. CCTV dừng lại ở 0h15, Trương Thục Phân đi vệ sinh chưa đầy năm phút đã ra. Sau đó cô không quay lại phòng cấp cứu, mà đi thẳng ra ngoài cửa bệnh viện. Theo Hứa Tiểu San đã nói, cô ấy đi khoảng 30 phút? Sau đó, tổ trọng án liền thẩm vấn Trương Thục Phân. Hoàng Tử Vi hỏi, Dạ Phàm Linh ghi chép. Trương Thục Phân nói: "Cảnh sát, sao mấy cô lại nghi ngờ tôi, sao tôi lại giết chồng mình?" Hoàng Tử Vi: "Đúng là chúng tôi không có bằng chứng nói cô giết người, nhưng cô có trách nhiệm cho chúng tôi biết, tối hôm đó cô đi đâu?" Dạ Phàm Linh đập bàn một cái: "Trương Thục Phân, cô tốt nhất nên thành thật một chút." Lúc này Trương Thục Phân mới nói sự thật. Hóa ra, cô với chồng mình ăn cắp nội tạng trong bệnh viện đem ra ngoài bán. Khi thành lập công ty, đó là toàn bộ tiền dành dụm trong nhiều năm. Nội tạng người rất đáng giá, nếu giá lên cao một chút có thể bán được mấy ngàn thậm chí hơn vạn. Tháng ngày sống trong nghèo khó, hai vợ chồng không chịu được nữa, họ liền nghĩ đến cách này để phát tài. Trong bệnh viện mỗi ngày có rất nhiều bệnh nhân, cũng nhiều người sắp chết. Trương Thục Phân thừa dịp mọi người trong bệnh viện không để ý, dù sao cũng là người sắp chết, nên cô liền lấy nội tạng của bệnh nhân ra. Bệnh viên nhân dân thường có nhà xác, nhưng không phải ai chết cũng đều được đưa xuống đó. Chẳng ai thèm kiểm tra, dù sao người cũng sắp chết. Không dám trắng trợn bán nội tạng người, Trương Thục Phân giao cho Tào Kiện Nam, Tào Kiện Nam bí mật bán trên thị trường chợ đen. Hoa hồng 50%, có thể nhận được một nửa trong số đó. Vào đêm cô trực đêm, điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn có người hỏi hàng. Trương Thục Phân liền nói dối Hứa Tiểu San, là đau bụng phải đi vệ sinh. Cô cố ý chạy vào nhà vệ sinh, ngồi trong đó 5 phút liền ra khỏi đó. Trương Thục Phân đến kho lấy hàng, rồi đi ra ngoài giao dịch với người khác. Người mua đứng chờ cô ở ngã tư cách bệnh viện không xa, Trương Thục Phân đi 10 phút là tới. Hai người tiến hành giao dịch, một tay giao tiền một tay nhận hàng. Trương Thục Phân sợ Hứa Tiểu San nghi ngờ, nên tranh thủ ban đêm tăng tốc trở về bệnh viện. Toàn bộ thời gian mất 25 phút.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114
Chương sau