Ngày hôm sau, Tần Minh đến cục cảnh sát hình sự để tự thú.
Sau khi Dạ Phàm Linh ở tổ trọng án biết, lập tức gọi Tần Minh đến phòng thẩm vấn để hỏi.
Dạ Phàm Linh hỏi cung Tần Minh, Vũ Tân Nhu ở bên cạnh ghi chép.
Tần Minh cúi đầu nói: "Bắt tôi đi, là tôi giết Khương Hoa Hoa."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Tại sao anh lại giết Khương Hoa Hoa, cô ấy là vợ anh."
Tần Minh cười nói: "Vợ à, vợ của tôi nhưng lại suốt ngày ở chung với người đàn ông khác."
Suy đoán của Dạ Phàm Linh không sai, Tần Minh khẳng định đã biết vợ mình ngoại tình.
Tần Minh mặc dù có động cơ giết vợ, nhưng thời gian gây án không trùng khớp.
Dạ Phàm Linh nói: "Tần Minh, tốt nhất anh nên khai thật."
Tần Minh cười nói: "Tôi đã nói là do tôi giết, mau bắt tôi đi. Tôi cũng chẳng muốn sống nữa."
Anh có vẻ rất kích động, nụ cười đầy khổ sở.
Có người muốn chết hơn sống, có người đã chết nhưng vẫn sống trong lòng của người khác.
Miễn là linh hồn còn tồn tại, thì không phải là một xác chết biết đi.
Dạ Phàm Linh nhẹ giọng nói: "Nếu anh không chịu nói, vậy đến khi tôi tìm được đầy đủ chứng cứ sẽ kể lại anh nghe."
Vạn Hiểu Sương giám định dấu vân tay và DNA trên dao làm bếp, kết quả không trùng khớp với Tần Minh.
Điều này đủ chứng minh, Tần Minh không phải hung thủ, tại sao anh ta lại muốn nhận tội?
Văn phòng tổ trọng án.
Hoàng Tử Vi ngồi ở văn phòng phân tích chứng cứ.
Trong đầu nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tung/282980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.