Bởi vì trời đã tối, nên tổ trọng án tạm ở lại nhà dì Đoàn.
Dì Đoàn cũng đồng ý và cho họ ở nhờ.
Vu bà bà nhìn thấy họ trở về, Vu bà bà kéo Hoàng Tử Vi lại nói nhỏ: "Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
"Hoàng Tử Vi: "Làm sao?"
Vu bà bà nói cho Hoàng Tử Vi biết, bà phát hiện đồng hồ trong nhà dì Đoàn đã dừng lại lúc 0:00.
Mà hôm nay, vào đúng 12h trưa, đồng hộ tự nhiên báo lên ba lần.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, dì Đoàn đang ngồi trên sopha phản xạ như có điều kiện, đi lên sân thượng.
Dì cầm trong tay cuốn .
Một lúc sau, Vu bà bà ở dưới lầu nghe thấy dì Đoàn đang tụng kinh.
Lúc đầu Hoàng Tử Vi cũng không để ý lời Vu bà bà nói.
Nhưng khi đến giờ cơm, Hoàng Tử Vi để ý thấy tay dì Đoàn bị thương.
Hoàng Tử Vi hỏi dì: "Dì, tay dì bị sao vậy?"
Dì Đoàn có vẻ hơi che giấu nói: "Không có gì."
Sau khi ăn cơm xong, tổ trọng án phụ dọn dẹp bàn ăn, rồi tất cả trở về phòng.
Dì Đoàn sắp xếp cho họ mấy căn phòng ở lầu hai.
Kết thúc một ngày, ai cũng đều mệt.
Họ vẫn là tự do chọn phòng.
Vu bà bà ở phòng C, Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương ở phòng A, Hoàng Tử Vi và Dạ Phàm Linh ở phòng B.
Trong phòng A.
Võ Tân Nhu ở laptop ra, sau đó nói với Vạn Hiểu Sương: "Ngày mai lại đi à?"
Nàng buồn chán đăng nhập tài khoản, nhìn vào hình đại diện màu xám, Võ Tân Nhu gõ Q.
Vạn Hiểu Sương bên cạnh đang thoa kem tay và soi gương.
Nghe Võ Tân Nhu nói.Vạn Hiểu Sương gật đầu: "Phải, không biết tổ phó còn có thể trụ được bao lâu....."
Võ Tân Nhu nói: "Nhỏ tiếng chút, bây giờ vẫn chưa thể nói với chị ấy...."
Hai người tắt đèn, mệt mỏi nằm xuống giường ngủ.
Trong phòng C.
Vu bà bà ngồi một mình bên cửa sổ, bà nhìn ra ngoài, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hay do bà nghĩ nhiều, Vu bà bà ngồi xuống ghế, lấy ra đèn Thất Tinh Tục Mạng.
Bà thắp đèn Thất Tinh Tục Mạng, kiểm tra xem thời gian sinh mạng của Dạ Phàm Linh.
Đèn Thất Tinh Tục Mạng tràn đầy linh khí, có thể cảm nhận được sinh mạng đang mạnh hay yếu.
Vu bà bà niệm chú, nhìn thấy đèn cháy lúc mạnh lúc yếu.
Cổ trùng vẫn ngoan cố muốn chui ra khỏi cơ thể cô ấy.
Còn ba ngày nữa, phải thắp đèn lại cho Dạ Phàm Linh.
Đến đó, bà phải nói với cô ấy thế nào đây?
Nhìn đèn Thất Tinh Tục mạng, Vu bà bà rơi vào trầm tư.
Trong phòng B.
Dạ Phàm Linh đã ngủ, Hoàng Tử Vi vẫn chưa ngủ.
Chỉ nhắm mắt chứ không ngủ.
Đến tận nửa đêm, Hoàng Tử Vi nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân dường như đang đến gần, Hoàng Tử Vi vô thức bật đèn.
Dạ Phàm Linh cũng tỉnh dậy, nói với Hoàng Tử Vi: "Tôi cũng nghe thấy."
Hai người cẩn thận lắng nghe, tiếng bước chân đã biến mất.
Kì quái, chuyện gì thế?
Cả đêm họ không ngủ, đến rạng sáng thì tiếng gõ cửa vang lên.
Dạ Phàm Linh mở cửa, thấy Vu bà bà.
Vu bà bà nói: "Tối qua hai người nghe thấy tiếng bước chân không?"
Dạ Phàm Linh gật đầu: "Có."
Âm thanh kỳ lạ, đến cùng là có thứ gì trong nhà này?
Tổ trọng án chia ra hai tổ nhỏ.
A và B.
Tổ A đi xem xét hiện trường dưới chân núi.
Tổ B ở lại nhà dì Đoàn.
Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương hai người ngồi trong nhà dì Đoàn.
Vu bà bà, Dạ Phàm Linh, Hoàng Tử Vi, đi tới dưới chân núi Đoạn Bối Sơn.
Bên dưới chân núi Đoạn Bối Sơn.
Khi đi tới vách núi một lần nữa, một con gió lạnh thổi qua.
Dạ Phàm Linh bước qua tấm biển, Hoàng Tử Vi cảm thấy chóng mặt.
Xung quanh chỉ toàn gió, một loại phấn màu xanh lục âm thầm chui vào trong mũi họ.
Vu bà bà thấy manh mối, liền hét lên: "Hoa xác chết!"*
Hoa xác chết là một loại thực vật mọc xung quanh xác chết.
Khi hít phải mùi của loài thực vật này, sẽ sinh ra ảo giác.
Ảo giác là tâm ma trong trái tim của con người.
Bên trong mỗi người đều có ma quỷ tồn tại.
Nếu nói tâm ma chính là điểm yếu nhất trong lòng người.
Thì hoa xác chết là loại thực vật có thể lợi dụng điểm yếu này của con người.
Nếu sơ xuất chỉ 1inch....mọi người có thể giết lẫn nhau.
Lúc này trước mắt Hoàng Tử Vi là sương mù mờ mịt.
Bên trong sương mù có bóng một người phụ nữ đang đi ra.
Khi nàng nhìn thấy khuôn mặt đó, ngay cả nàng cũng không tin nỗi.
Khuôn mặt đó không ai khác, chính là đồng đội đã chết của nàng, Lê Na.
Lê na vẫn đang cầm khẩu súng bắn tỉa của mình.
Cô ấy nói với Hoàng Tử Vi: "Đội trưởng, chúng ta vẫn có thể cùng nhau làm nhiệm vụ chứ, đội trưởng...."
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Tất nhiên, Lê Na tại sao em lại ở đây?"
Lê Na hé môi, nói: "Đội trưởng, đến chỗ em đi."
Cô vẫy tay với Hoàng Tử Vi.
Tâm trí của Hoàng Tử Vi như bị che mờ.
Nàng bước về trước trong vô thức.
Lúc này, bên tai của nàng có tiếng gọi: "Tổ trưởng, tỉnh lại, mau tỉnh lại."
Giọng nói của Dạ Phàm Linh.
Nàng đang làm gì?Hoàng Tử Vi lúc này đã đứng ngay mép vực.
Cũng may là Dạ Phàm Linh kịp thời đánh thức Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi tỉnh lại, thấy đang đứng ở rìa một vách đá dưới Đoạn Bối Sơn.
Vu bà bà gọi Dạ Phàm Linh, bảo cô ấy nhanh bịt mũi lại.
Dạ Phàm Linh nhận lấy viên thuốc của Vu bà bà, nuốt xuống.
Viên thuốc này có thể tạm thời làm giảm sự mê hoặc của hoa xác chết.
Sau đó, Dạ Phàm Linh phát hiện, Hoàng Tử Vi ở bên cạnh đã biến mất.
Nàng liền biết Hoàng Tử Vi có chuyện.
Hai người đi tìm Hoàng Tử Vi, thật là may vì đánh thức cô ấy đúng lúc.
Giải trừ ảo giác của hoa xác chết cũng rất đơn giản, chính là đánh thức người bị mê hoặc.
Nhưng nếu không tỉnh, thì sẽ bị tâm ma bên trong giết chết.
Ba người đi đến giữa, nhìn thấy "Thi Cốt Trận" thôn dân nói.
Bên trong Thi Cốt Trận miêu tả một cô gái.
Cô ấy nhìn không giống người hiện đại.
Đỉnh đầu có đội vòng hoa bảy màu.
Trên đầu lâu được người ta dùng bảy loại màu khác nhau khắc lên.
Trong truyền thuyết, vòng hoa bảy màu là một bông hoa thiêng liêng được tưới bằng nước sương buổi sớm.
Hoa thần hóa ra bảy màu sắc, kết thành vòng hoa.
Người đeo vòng hoa này, sẽ tỏa ra hương thơm ở bất cứ nơi nào họ đi qua.
Trên người của cô ấy là "y phục Thánh Mẫu", làm bằng xương người.
Y phục Thánh Mẫu được tạo từ các khúc xương chân, còn có xương sườn.
Giống như một nàng tiên đang ở trên những đám mây đầy màu sắc, quần áo được nạm những hạt châu.
Hạt châu óng ánh.
Trang sức quanh cổ được làm từ xương đầu, có vài chỗ như ngộc bội hình Kim Long đang bay.
Ngọc bội Kim Long đang bay được làm từ kim cương.
Xung quanh ngọc bội được nạm đá mã não màu đỏ.
Con rồng ở giữa mã não làm từ đá mặt trời.
Không giống những con rồng mà chúng ta thường thấy.
Con rồng này có hàng trăm cái chân, như một con rết rồng.
Dùng xương cẳng chân, xắp sếp thành chân của rồng.
Mắt rồng trên đầu rồng tỏa ra ánh sáng u ám, tà ác.
Vu bà bà nói: "Không thể nhìn, đây là Thi Cốt Trận! Hai người tránh ra."
Thi Cốt Trận là dùng xương hàng trăm người, sắp xếp thành một hình người hoàn chỉnh.
Trong trận pháp, hình người và các đồ trang trí trên đó chính là tâm trận.
Những thứ trang trí là pháp khí để bảo vệ trận.
Khi có ai chạm vào, hay bước vào trận, trận sẽ lập tức kích hoạt.
Dạ Phàm Linh, Hoàng Tử Vi lùi về sau.
Ánh sáng phát ra từ mắt rồng càng lúc càng rộng.
Vu bà bà lấy ra một lá bùa, cầm kiếm, nói: "Hai người đi phá mắt rồng, với phá hủy mấy cái mặt ngọc bội hình rồng bay."
Để phá vỡ trận này, trước tiên phải phá vỡ đồ vật của nó.
Hoàng Tử Vi, Dạ Phàm Linh chạy qua một bên của Thi Cốt Trận, chuẩn bị phá hủy ngọc bội hình rồng bay.
Trước tiên, Vu bà bà dùng pháp để ngăn chặn ánh sáng.
Dạ Phàm Linh nói với Hoàng Tử Vi: "Tôi dùng súng bắn vỡ mắt rồng, cô đổi vị trí mấy khúc xương."
Hai người gật đầu với nhau.
Dạ Phàm Linh nhìn Hoàng Tử Vi chạy lên, sau đó Dạ Phàm Linh rút súng bắn vào mắt con rồng.
Viên đạn đầu tiên bị dội ngược lại.
Dạ Phàm Linh nghĩ: xem ra đạn vô dụng.
Nàng cất súng, hai người chỉ đơn giản đi tới thay đổi vị trí của những món đồ trang trí.
Vất vả di dời mọi thứ, trận pháp lại trở về nguyên trạng một cách thần kì.
Vu bà bà đưa thanh kiếm cho Dạ Phàm Linh nói: "Dùng kiếm này phá hủy con rồng."
Dạ Phàm Linh gật đầu với Hoàng Tử Vi, lại đi tới, nhắm chính xác đầu rồng đập xuống.
Ánh sáng trên ngọc bội hình rồng dần mờ đi.
Toàn bộ xương sắp thành hình một cô gái liền lỏng lẻo.
Vô số xương người rơi xuống.
Rải rác tan nát, tất cả đều vỡ vụn.
Nhà dì Đoàn.
Trước khi Hoàng Tử Vi đi, đã dặn họ, tận dụng mọi cơ hội để kiểm tra nhà dì Đoàn.
Phải chú ý hành động của dì ấy, đừng để bị phát hiện.
Hoàng Tử Vi nghi ngờ dì Đoàn có gì đó, nên bảo họ không được chủ quan.
Buổi trưa 12 giờ.
Chuông đồng hồ vang lên ba tiếng.
Họ nhìn thấy dì Đoàn giống như một cái xác, đi lên sân thượng.
Đôi mắt của dì như bị mê hoặc.
Có một cảm giác khiến người ta khó hiểu.
Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương thấy có cơ hội.
Võ Tân Nhu đi vào nhà vệ sinh trong phòng khách của dì Đoàn để rửa tay, nước đã đầy được một nửa.
Lúc đầu, nước từ vòi trong vắt, nhưng cuối cùng lại đỏ như máu.
Võ Tân Nhu hét lên, cùng lúc này Vạn Hiểu Sương nhìn thấy một tấm hình trong phòng dì Đoàn.
Tấm hình kia là dì chụp chung với một người đàn ông.
Trong ngăn kéo có một hồ sơ của bệnh viện.
Đoàn Tư Tư mắc chứng bệnh mất trí nhớ gián tiếp.
Đôi khi lo lắng, thậm chí sẽ quên mất những gì đã làm.
Nàng còn tìm thấy nhật ký của dì Đoàn, trang cuối cùng được viết vào ngày 12 tháng 8 năm 2005.
Tôi tận mắt nhìn thấy họ nhảy xuống Đoạn Bối Sơn.
Vạn Hiểu Sương nghe thấy tiếng hét của Võ Tân Nhu, vội vàng chạy tới.
Trên tay Võ Tân Nhu toàn là máu, Vạn Hiểu Sương lúc này mới giật mình nói: "Này, chuyện gì vậy!"
Hai người họ theo bản năng đã hiểu rõ.
Đang muốn đi ra ngoài, dì Đoàn đứng trước mặt họ cười nói: "Hai người không được ra ngoài, thật đáng tiếc. Bí mật của tôi đã bị phát hiện."
Đoàn Tư Tư có một sở thích không muốn để ai biết, chính là thích mùi máu.
Máu trong vòi nước là do dì tự thu thập, dì thích uống máu pha với nước.
Vì thế, dì đổ máu người vào nước.
Vạn Hiểu Sương nhớ đến cuốn nhật ký, chỉ vào dì nói: "Thì ra dì là hung thủ, chính dì đã dẫn dắt chúng tôi vào trò chơi mà dì đã sắp đặt."
- ---------
Hoa xác chết: Việt Nam gọi là Hoa Xác Thối, tên tiếng anh là Amorphophallus titanum. Đặc tính giống như tên, mùi thối như mùi xác chết. Nhưng nó có tác dụng như trong truyện hay ko thì mình ko biết ^^!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]