Nàng vẫn đang lo lắng, nhìn bóng dáng xa dần ngoài cửa sổ.
Võ Tân Nhu hình như nhìn thấu suy nghĩ của Dạ Phàm Linh, nói: "Chị Phàm Linh, em thấy chị có vẻ lo cho tổ trưởng, tại sao không đi cùng?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Chắc cô ấy có việc cần làm, ai cũng có không gian cá nhân mà, phải không?"
Võ Tân Nhu thở dài: "Hzai.., chị Phàm Linh. Em có thể thấy tâm tư của tổ trưởng Hoàng đối với chị, mấy ngày nay vì chị, chị ấy chưa hề nghỉ ngơi."
Dạ Phàm Linh cúi đầu nói: "Chị biết..."
Làm sao nàng không biết, những việc Hoàng Tử Vi làm vì nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy không thể ngồi yên.
Dạ Phàm Linh đứng dậy, cầm dù đi ra, quay lại nói với Võ Tân Nhu: "Chị đi tìm cô ấy....". Truyện Tổng Tài
Không nghĩ nhiều, Dạ Phàm Linh che dù đi ra khỏi khách sạn, theo hướng Hoàng Tử Vi vừa đi.
Nàng tìm khắp đầu đường ngỏ hẻm, không thấy Hoàng Tử Vi đâu, Dạ Phàm Linh có chút sốt ruột.
Bước chân ngày càng gấp, chạy khắp nơi, cuối cùng Dạ Phàm Linh tìm thấy Hoàng Tử Vi ở sông Lưu Dương.
Hoàng Tử Vi hơi cảm xúc, che dù đứng dưới mưa tại sông Lưu Dương.
Dạ Phàm Linh đứng phía xa, không đến gần.
Trong khoảng khắc nước mưa rơi xuống dòng sông Lưu Dương, hòa lẫn vào nước sông, phản phất có thể nhìn thấy những người vô tội đã chết ở đây.
Hoàng Tử Vi nhìn mặt nước nói: "Sau này sẽ có rất nhiều nguy hiểm không biết trước, nhưng tôi tin, tôi sẽ bảo vệ được em." [E: chữ "em" này ý tại người nói, còn người hiểu sao cũng được. Vì có wo - ni thôi mà.]
Nghe được cô nói, Dạ Phàm Linh cười.
Lúc này, Dạ Phàm Linh cất tiếng: "Tổ trưởng Hoàng, sao lại ra đây lúc mưa lớn thế này?"
Hoàng Tử Vi không ngờ Dạ Phàm Linh sẽ theo tới, đứng im không nói gì.
Mấy ngày nay, Hoàng Tử Vi không nghỉ ngơi vì muốn chăm sóc Dạ Phàm Linh, cơ thể nàng có chút mệt.
Dạ Phàm Linh nhìn ra cơ thể Hoàng Tử Vi hơi run, có chút đau lòng.
Đều vì tôi sao? Xin lỗi, mấy ngày nay cô cực khổ rồi.....
Nàng nói xong, cởi áo khoác của mình, khoác lên người Hoàng Tử Vi, nói: "Cô đang run này, lạnh không?"
Hoàng Tử Vi quay đầu nhìn Dạ Phàm Linh, lắc đầu: "Không lạnh."
Mới nói xong hai chữ, Hoàng Tử Vi liền ôm đầu ngã xuống.
Dạ Phàm Linh không quan tâm bất cứ điều gì, ném dù, đỡ Hoàng Tử Vi: "Tổ trưởng, đừng cậy mạnh. Hãy nhớ rằng còn có tôi, tôi sẽ ở cạnh cô...."
Vuốt ve mặt cô, Dạ Phàm Linh không biết tại sao trái tim lại loạn nhịp.
Cô vô tình xông vào thế giới của tôi.
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ở đặt chân vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi.
Mỗi lần ở cùng cô, ngay cả thở tôi cũng thấy rối loạn.
Nhìn cô buồn, lòng tôi cũng rất buồn.
Cho dù cô là phụ nữ thì sao, cô là tổ trưởng thì sao, tôi vẫn chọn thích cô.....
Mấy ngày qua, tôi vẫn luôn nghĩ có nên nói thẳng thắn với cô không, tôi rất lưỡng lự.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã thông suốt rồi.
Cho dù tình cảm này là vực sâu vạn trượng, Dạ Phàm Linh tôi cũng sẽ vì yêu mà lao xuống...
Tôi không biết gì về tình yêu, tôi chỉ là muốn ở cạnh cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]