Chương trước
Chương sau
Trước khi tổ trọng án vào sở cảnh sát Phong Đô, Hoàng Tử Vi đã gọi cho cục trưởng Long Phi.

Long Phi nhận điện thoại: "Alo."

Hoàng Tử Vi: "Cục trưởng, là tôi Hoàng Tử Vi. Tình hình là thế này, Phong Đô xảy ra án mạng, chúng tôi cảm thấy có liên quan đến mấy vụ án ở Triều Dương, nên muốn tham gia điều tra. Làm phiền ngài báo cho sở cảnh sát Phong Đô một tiếng."

Long Phi nghe xong trả lời: "Không vấn đề, mọi người cứ xử lý thoải mái."

Sau khi cúp máy, tổ trọng án đi vào sở cảnh sát Phong Đô.

Trong sở cảnh sát bầu không khí có chút căng thẳng, các cảnh sát đang suy nghĩ làm sao để phá án.

Rất nhiều người đầu như sắp bốc khói, nếu không phá được án, bọn họ đều bị đình chức.

Bốn người đi tới, cảnh sát Tiểu Mã hỏi: "Mấy cô có chuyện gì không?"

Anh vẫn còn có chút ấn tượng với họ, nhớ lần trước họ đến để điều tra tư liệu một người phụ nữ.

Lần này lại nhìn thấy họ, anh cũng không lạ.

Hoàng Tử Vi gật đầu: "Chúng tôi muốn gặp cục trưởng."

Tiểu Mã: "Cục trưởng trong văn phòng, đi theo tôi."

Văn phòng cục trưởng.

Cục trưởng Trần vừa nhận được cuộc gọi từ Long Phi, trong lòng đang buồn bực nghĩ: để tổ trọng án tham gia phá án, nhỡ phá được án, thì mặt mũi cục trưởng này để đâu?

Thể diện thì thể diện, nhưng Long Phi, cục trưởng thành phố Triều Dương đã lên tiếng, thì không muốn cũng phải đồng ý.



Ông ngồi trên ghế, uống trà.

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa, cục trưởng Trần để ly trà xuống, nói: "Vào đi."

Tiểu Mã dẫn tổ trọng án vào, sau đó nói nhỏ vào tai cục trưởng Trần: "Họ nói muốn tìm ngài."

Cục trưởng Trần gật đầu bảo Tiểu Mã đi ra ngoài, Tiểu Mã đi ra đóng cửa lại.

Dạ Phàm Linh lên tiếng trước: "Cục trưởng Trần, xin chào, chúng tôi là tổ trọng án. Vì muốn tham gia vụ án này, nên muốn báo với ngài một tiếng."

Cục trưởng Trần gật đầu: "Cục trưởng Long Phi của mấy cô đã nói với tôi rồi, tôi sẽ không cản trở mọi người điều tra. Nếu cần cảnh sát địa phương giúp đỡ, cứ nói."

Hoàng Tử Vi cười: "Cảm ơn cục trưởng Trần đã hợp tác và hỗ trợ."

Sau đó tổ trọng án rời khỏi sở cảnh sát Phong Đô, đi tới 18 tầng địa ngục.

18 tầng địa ngục là một danh lam thắng cảnh địa phương, hiện đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong: khách du lịch cấm vào.

Trước cửa 18 tầng địa ngục có vài cảnh sát đứng gác, còn lại là nhân viên.

Có một vài cảnh sát đi tới ngăn cản họ: "Thật xin lỗi, du khách không được phép vào trong, mời mọi người quay về."

Hoàng Tử Vi: "Chúng tôi là tổ trọng án, vừa tham gia điều tra vụ án này."

Dạ Phàm Linh lấy thẻ cảnh sát, mấy cảnh sát hiểu rõ gật đầu.

Cục trưởng vừa mới thông báo, có tổ trọng án ở thành phố Triều Dương đến điều tra, phải cố gắng phối hợp.

Nhìn thẻ cảnh sát, đúng là tổ trọng án.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu: "Vậy vào đi, tôi sẽ kêu nhân viên đưa mọi người đến hiện trường."

Bước vào 18 tầng địa ngục, bốn người đều cảm nhận được sự u ám.

Công nhân vệ sinh chị Trương Nhị nghe nói tổ trọng án đến, mấy ngày nay cô cảm thấy bất an không dám về nhà, sợ bị người chết quấy rầy.

Chị Trương Nhị nghĩ: bây giờ tổ trọng án tới rồi, lo lắng cũng được gỡ xuống rồi.

Cô xung phong nhận việc, đi tới trước mặt tổ trọng án nói: "Mọi người là cảnh sát à, tôi là người mục kích gọi chị Trương Nhị, tôi dẫn mọi người đi. Tôi rất quen thuộc với nơi này."

Những công nhân khác còn ước gì chị Trương Nhị đi, vì đâu ai muốn nhìn thấy xác chết.

Chị Trương Nhị dẫn tổ trọng án đi vào 18 tầng địa ngục.

Đầu tiên, tổ trọng án nhìn thấy "Sông Vong Xuyên".

Giữa sông có một vòng xoáy, trong xoáy nước đều là hài cốt.

Chị Trương Nhị nói: "Đều là giả thôi, những hài cốt để nói lên sự trừng phạt của Phong Đô Đại Đế, trừng trị những tiểu quỷ không nghe lời lên dương gian tác quái."

Có một truyền thuyết như thế này:

Khi chết, người chết sẽ phải đến trước mặt Phong Đô Đại Đế báo danh. Phong Đô Đại Đế sẽ căn cứ vào tội lỗi mà xử phạt khác nhau.

Có ba cõi địa ngục:

Nhân đạo, Súc Sinh đạo, Quỷ Hồn đạo.

Khi còn sống là người lương thiện, làm nhiều việc tốt. Căn cứ vào thiện duyên, sẽ được đưa đến Nhân đạo.

Những người làm việc ác sẽ đưa vào Súc Sinh đạo, kiếp sau sẽ đầu thai thành con sâu, con kiến, chó, lợn......

Những người bị đưa vào Quỷ Hồn đạo, sẽ vĩnh viễn không được luân hồi. Bị giam vào luyện ngục vô tận, chịu 18 loại hình phạt.

Có người nói, vào tối "thất đầu" hoặc tháng 7 âm lịch, người nhà sẽ đốt vàng mã cho người chết.

Lúc này quỷ hồn dưới địa ngục sẽ rục rịch, muốn thoát khỏi địa ngục.

Địa ngục vào lúc này là hỗn loạn nhất, rất nhiều quỷ hồn đều lợi dụng sơ hở thoát ra ngoài.

Những quỷ hồn bị bắt về, sẽ bị Phong Đô Đại Đế ngũ mã phanh thây: hai vị tướng Đầu Trâu - Mặt Ngựa sẽ đích thân ra tay, kéo năm con ngựa giựt đứt tứ chi của quỷ hồn, đầu cũng bị kéo đứt, ném xuống Sông Vong Xuyên.

Những bộ xương ở dưới sông, chính là những tiểu quỷ không nghe lời.

Đầu Sông Vong Xuyên có một cây cầu, ở giữa cầu có khắc ba chữ: Cầu Vong Xuyên.

Màu nước sông trở nên đỏ nhạt, trên bờ có rất nhiều hoa.

Những bông hoa đỏ, như một dòng máu đang đung đưa trong gió.

Giữ cầu có một bà cụ đang khom người, cầm một bát canh màu đỏ.

Bà cụ ấy chắc là Mạnh Bà, có vài bức tượng đang đứng xếp hàng, để nhận canh từ tay Mạnh Bà, uống cạn.

Uống xong canh Mạnh Bà, sẽ quên hết mọi thứ ở kiếp này, trên bát có khắc chữ: quên đi kiếp trước, đi tới kiếp sau.

Đi qua Cầu Vong Xuyên, tổ trọng án chính thức bước vào 18 tầng địa ngục.

18 tầng địa ngục, một tầng so với một tầng càng đáng sợ hơn.

Thi thể nằm ở tầng cuối cùng, họ phải đi qua 17 tầng nữa.

Thu vào ánh mắt ở tầng thứ nhất: địa ngục ăn thịt.

Một bức tượng quỷ, mắt trợn to, đang nhai đầu một đứa bé.

Não tràn ra ngoài, tay chân đứa bé đang vùng vẫy, bức tượng đang nuốt chửng cái đầu đứa bé.

Tổ trọng án bước nhanh qua tầng này, họ cũng không dám nhìn.

Đi đến tầng thứ 5, họ nhìn thấy: địa ngục chém đôi.

Một bức tượng quỷ cầm một cây rìu nặng ngàn cân, đè một người xuống băng ghế, một nhát rìu chặt ngay phần eo.

Cơ thể bị chia làm hai, chỉ còn một phần từ thắt lưng trở xuống.

Dạ Phàm Linh có chút nhìn không nổi, nói: "Những hình phạt này cũng quá......"

Hoàng Tử Vi: "Đừng nhìn, đừng nghĩ. Cứ theo tôi."

Theo sát bước chân Hoàng Tử Vi, Dạ Phàm Linh theo bản năng bước nhanh hơn.

Tổ trọng án đến tầng 12: địa ngục thiêu đốt.

Địa ngục thiêu đốt: truyền thuyết nói rằng đây là hình phạt do Đắc Kỷ nghĩ ra. Dùng một cột trụ bằng đồng, bôi dầu lên đó, rồi đốt lửa phía dưới. Sau này được người ta mô phỏng theo, tạo thành một hình phạt của 18 tầng địa ngục.

Bốn tượng quỷ đem người trói vào cột đồng, người đó sẽ chịu hình phạt thiêu sống.

Vất vả lắm mới đi tới được tầng thứ 18, chị Trương Nhị đưa họ đến chỗ cái xác.

Thi thể đã bị cổ trùng ăn sạch sẽ, kỳ lạ là không còn một con cổ trùng nào hết.

Quần áo rách nát thêm mùi hôi, giống như cái xác này đã chết mấy năm, bây giờ chỉ còn trơ lại bộ xương.

Võ Tân Nhu nhìn thấy thi thể, liền nghĩ đến ba chữ để hình dung: "Bạch Cốt Tinh!"

Vạn Hiểu Sương nói: "Tân Nhu, đùa gì thế. Đây không phải Tây Du Ký!"

Tổ trọng án đến gần thi thể, cẩn thận xem xét.

Chị Trương Nhị cảm thấy kì lạ, nói: "Không đúng, cái xác rõ ràng đặt ở hướng đông nam, tại sao bây giờ lại nằm hướng đông bắc!"

Rõ ràng cái xác đã bị di chuyển, có thể hung thủ đã trở lại hiện trường.

Trên đất có một vũng máu màu đen, Vạn Hiểu Sương đeo găng tay đến kiểm tra thi thể.

Nàng nhìn qua rồi nói: "Người chết là nam, thời gian chết ba ngày trước, không phải bị cổ trùng cắn chết, mà bị hạ độc."

Vạn Hiểu Sương chỉ vào phần bụng thi thể, có sót lại một chút cặn thuốc.

Nàng cẩn thận lấy những cặn thuốc bỏ vào túi nhựa: "Đợi tôi trở về xét nghiệm, sẽ biết đây là thuốc gì."

Trong lúc điều tra hiện trường, Dạ Phàm Linh thấy một thứ gì đó đang phát sáng dưới chân tượng quỷ.

Nàng đến gần nhìn, thì ra là dây chuyền của Doãn Tư San.

Dạ Phàm Linh nhớ, lần cuối cùng nhìn thấy Doãn Tư San, trên cổ cô chính là sợi dây chuyền này.

Trên dây chuyền có dính máu, Dạ Phàm Linh bỏ vào túi nhựa.

Tại sao dây chuyền của cậu ấy ở đây? Tại sao cậu ấy lại mất tích?

Võ Tân Nhu tìm thấy một cái máy ảnh gần thi thể.

Khoảng cách máy ảnh với xác chết tầm 30m, chắc là bị té nên rơi ra.

Máy ảnh đã hỏng, không mở lên được.

Võ Tân Nhu nói: "Xem ra phải về sửa lại, mới biết bên trong có gì."

Hoàng Tử Vi phân loại các mảnh quần áo của người chết, nói: "Chuyện đó với em đâu có khó."

Võ Tân Nhu gật đầu: "He he, tất nhiên rồi."

Lúc này chị Trương Nhị kêu lên: "A, mọi người đến đây xem."

Cô sợ hãi lùi lại, không dám bước tới.

Tổ trọng án nghe thấy chị Trương Nhị la lên, thì đi tới.

Giọng của chị Trương Nhị truyền ra từ Điện Diêm Vương.

Diêm Vương trong điện chính là Phong Đô Đại Đế.

Đứng bên cạnh Phong Đô Đại Đế là Hắch Bạch Vô Thường.

Một trắng một đen, thè ra cái lưỡi dài.

Trước cửa điện là linh hồn gác cổng.

Những linh hồn gác cổng này phụ trách bảo vệ Phong Đô Đại Đế.

Tổ trọng án bước vào Điện Diêm Vương, nhìn thấy chị Trương Nhị ngã xuống đất.

Tay chị Trương Nhị run run, chỉ vào cái ấm trà trên bàn của Phong Đô Đại Đế.

Trong ấm trà chứa đầy cổ trùng đã chết.

Những con cổ trùng chết này đều nằm trong ấm, thân thể cong queo.

Vì số lượng quá nhiều, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài.

Trên bàn, ấm trà, ly, đều là cổ trùng đã chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.