Tác giả: Thương Nghiên
Có phải cậu chơi trò mèo vờn chuột với Lâm Tái Xuyên đến phát nghiện?
Cửa phòng ngủ mở ra "cạch" một tiếng. Tín Túc thản nhiên bước ra khỏi phòng. Triệu Tuyết hơi cúi đầu, ngón tay cô bé co lại bên đùi, không nói lời nào, đi phía sau Tín Túc.
Tín Túc thấy Lâm Tái Xuyên đã đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười như hiểu ngầm với cậu: "Có vẻ thời gian tâm sự đã kết thúc."
"Vậy chúng tôi xin phép về trước," Tín Túc liếc nhìn Triệu Tuyết bên cạnh, cong khóe mắt đầy ẩn ý, "Sau này, đồng nghiệp của tôi sẽ thường xuyên đến thăm."
Triệu Tuyết cắn môi, cánh mũi phập phồng hai cái. Nhưng cô bé khôi phục vẻ ngoan ngoãn, vô hại thường ngày rất nhanh. Cô bé nhỏ giọng nói khẽ: "Chú cảnh sát, tạm biệt."
Tín Túc cùng Lâm Tái Xuyên xuống tầng, rời khỏi nhà Triệu Tuyết.
Trên đường về Cục Công an thành phố, Lâm Tái Xuyên không hỏi cậu và Triệu Tuyết đã nói gì trong phòng ngủ. Tín Túc cũng không chủ động mở lời. Hiện giờ, cậu vẫn chưa thể kể lại tất cả nội dung cuộc đối thoại giữa cậu và Triệu Tuyết cho Lâm Tái Xuyên. Nhưng cậu có thể chia sẻ với anh một số phát hiện của mình.
"Triệu Tuyết có thể hơi có chứng thích thể hiện. Cô bé rất không thích việc bị chúng ta bỏ qua, muốn cảnh sát chú ý đến mình nên đã cố tình kể lại với em toàn bộ quá trình gây án hôm đó", Tín Túc quay đầu nói, "Em nghĩ, Lục Minh Hà có thể không vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-trong-suong-mu/3736679/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.