Chỉ sợ thế giới ngầm của thành phố Phù Tụ lại sắp náo nhiệt rồi
Tâm trí của Triệu Tuyết tuyệt đối không phải của một đứa trẻ chưa thành niên. Cô bé thậm chí còn cẩn thận, thông minh hơn phần lớn người trưởng thành. Thậm chí, có thể dùng từ "xảo quyệt" để miêu tả cô bé. Ngồi trước mặt cảnh sát, cô bé gần như cậy thế, để hai chân buông thõng tự nhiên dưới ghế, đung đưa tùy ý.
Lâm Tái Xuyên hỏi, "Sao cháu biết Lý Đăng Nghĩa đã giết hại Triệu Hồng Tài?"
Triệu Tuyết nói: "Vì cháu nhìn thấy."
Con ngươi của Lâm Tái Xuyên lập tức co lại.
"Hôm đó, cháu vốn định rời đi cùng bố mẹ nhưng sau khi chú Triệu biết đó là cây thuốc phiện, chú Triệu đã rất tức giận, phản ứng rất dữ dội. Cháu thấy hơi kỳ lạ nên đã ở lại," Triệu Tuyết dùng ngón tay xoay xoay sợi tóc, nói, "Khi người đàn ông đó đến tìm chú Triệu, cháu nấp trong nhà phụ bên cạnh nhà chú ấy. Cháu thấy hai người họ cùng đi ra ngoài. Ông ta dẫn chú Triệu lên núi."
Lâm Tái Xuyên dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô bé, "Đã biết hung thủ là ai, tại sao lúc đó cháu không nói với cảnh sát?"
"Cháu biết trong thôn toàn là người xấu. Chú Triệu là 'người khác biệt' nên bị đẩy ra rìa."
Triệu Tuyết nói: "Họ còn dám giết người diệt khẩu. Cháu không biết nếu nói ra chuyện này thì có bị những người đó trả thù không. Cho nên cháu không dám nói."
Logic nói chuyện của cô bé cực kỳ chính xác. Mỗi chữ đều được cân nhắc cẩn thận. Thái độ cực kỳ bình tĩnh. Hoàn toàn không giống một cô bé mới hơn mười tuổi. Cuộc đối thoại này giống giữa những người trưởng thành hơn.
Tâm trạng Lâm Tái Xuyên hơi nặng nề. Anh đứng dậy, nói: "Triệu Tuyết, có thể cháu phải đi cùng bọn chú đến Cục Công an thành phố một chuyến. Các chú cần một bản ghi chép chi tiết. Cháu cần đến Cục để giải thích lại chi tiết của vụ án này. Sau đó, cháu có thể về".
Nếu Triệu Tuyết thực sự là hung thủ giết chết Lý Đăng Nghĩa và không có đồng phạm, hung thủ là người hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm hình sự thì chỉ đành kết thúc quá trình điều tra vụ án. Còn về việc Lục Minh Hà rốt cuộc đóng vai trò gì trong đó, có phải là đồng phạm của Triệu Tuyết hay không cần tiếp tục điều tra thu thập thêm chứng cứ.
"Được ạ. Nhưng mà..." Triệu Tuyết cười với hai người một cái, mặc cả, "Chú cảnh sát có thể đừng nói chuyện này với bố cháu không ạ? Chú nói với mẹ cháu cũng được ạ. Bố cháu không biết những chuyện này".
Triệu Nhị Hải là một người đàn ông thật thà chất phác đến mức hơi ngốc. Có lẽ ngay cả trong mơ, ông cũng không thể tưởng tượng được ra những việc mà người con gái ngoan ngoãn đáng yêu của ông đã làm.
Triệu Tuyết đứng đợi dưới chân tòa nhà lớp học. Lâm Tái Xuyên và Tín Túc ra bãi đỗ xe lấy xe.
Chưa ra đến bãi đỗ xe, Tín Túc đã bĩu môi, nói: "Đứa bé này đáng ghét quá."
Biểu hiện bình thường của chứng rối loạn nhân cách thiếu cảm xúc thực ra giống kiểu của Tố Hàm Ngọc, sẽ có vẻ lầm lì, kì quái, hờ hững và không hòa đồng. Có thể ngụy trang bản thân giống hệt với các bạn học thì chỉ có thể nói IQ và tính toán của cô bé này vượt xa bạn bè cùng tuổi. Thậm chí, đến mức khiến người khác lạnh sống lưng.
Triệu Tuyết khiến Tín Túc có một cảm giác quen thuộc về thị giác. Thậm chí, cậu thấy như đang "soi gương". Mà hình ảnh phản chiếu trong gương là khoảng thời gian cậu ghét nhất.
Lâm Tái Xuyên khẽ "ừm" một tiếng. Triệu Tuyết trong cuộc nói chuyện vừa rồi cũng khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.
Tín Túc lại nói: "Hơn nữa, em thấy có một chuyện hơi kỳ lạ. Bệnh nhân rối loạn cảm xúc đáng lẽ không có cảm xúc 'biết ơn'. Đứa nhóc này sẽ vì Triệu Hồng Tài cứu một lần mà giết người để trả thù sao?"
Đây là lý do Triệu Tuyết đưa ra cho hai người bọn họ. Nghe đúng là không hợp lý lắm nhưng hiện giờ dường như cũng không có lời giải thích nào khác.
Ba người cùng trở lại Cục Công an thành phố Phù Tụ.
Trên đường về, Tín Túc đã nói sơ qua tình hình với các đồng nghiệp khác trong nhóm công việc như việc Triệu Tuyết thừa nhận đã giết Lý Đăng Nghĩa... Cho nên khi mọi người nhìn thấy cô bé đáng yêu, vô hại, buộc tóc hai bên đều phản ứng hơi kì lạ...
Chương Phỉ lẩm bẩm: "Nếu là một đứa trẻ như Hà Phương, nói nó cầm dao giết người tôi còn tin được một chút. Một bé gái yếu ớt như vậy..."
Hạ Tranh nói: "Thế này cũng tốt. Lý Đăng Nghĩa giết người, buôn ma túy, dù sao cũng đáng chết. Để người khác giết, còn không bằng..."
Chương Phỉ ngắt lời Hạ Tranh: "Cậu nói gì thế? Để đội trưởng Lâm nghe được kiểu phát ngôn nguy hiểm này, cậu chắc chắn lại phải ngồi trước cửa văn phòng viết kiểm điểm. Cậu nói những điều một cảnh sát nhân dân nên nói đi."
Hạ Tranh: "Bảo vệ tình yêu và lẽ phải?!"
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Tái Xuyên chính thức hỏi về các chi tiết của vụ án mạng: "Buổi tối Lý Đăng Nghĩa gặp nạn, ông ta đi vào rừng một mình. Cháu đã dùng lý do gì để ông ta đến hiện trường gặp cháu?"
Triệu Tuyết trả lời: "Cháu biết ông ta đang buôn bán ma túy. Cháu đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta với chú Triệu nên cháu dùng tin nhắn điện thoại liên lạc với ông ta, nói cháu muốn 'lấy hàng' từ chỗ ông ta, bảo ông ta buổi tối đi giao cho cháu."
"Trước đó hai người đã gặp mặt chưa?"
"Ông ta chắc chưa từng gặp cháu nhưng cháu đã gặp ông ta nhiều lần."
"Cháu đã kiểm soát nạn nhân như thế nào?"
Triệu Tuyết nghiêng đầu một cái, giống như đang nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó, rồi nói: "Cháu mua thuốc xịt chống chó sói và thuốc gây mê cho thú cưng trên mạng. Tối hôm đó, cháu trốn trong rừng cây. Khi thấy ông ta đến thì cháu xịt thuốc chống chó sói vào mắt và mũi ông ta. Ông ta ôm mắt lăn lộn dưới đất, cháu lại xịt rất nhiều thuốc gây mê vào mặt ông ta nên ông ta từ từ ngất đi. Sau khi ông ta mất ý thức, cháu dùng dây đã chuẩn bị sẵn trói ông ta lại, giống cách ông ta đã làm với chú Triệu. Sau đó, treo ông ta lên cây."
Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Triệu Tuyết, một mình cháu không thể hoàn thành quá trình này."
Về mặt lý thuyết, dù có thiết bị trợ lực giúp sức, Triệu Tuyết cũng không thể một mình treo thi thể của Lý Đăng Nghĩa lên cây. Cô bé còn chưa nặng bằng một nửa Lý Đăng Nghĩa. Hơn nữa, dù có thuốc mê hỗ trợ, Lý Đăng Nghĩa là một người đàn ông trưởng thành, ông ta thật sự để một bé gái dễ dàng đánh ngã xuống đất, mất ý thức sao? Có lẽ còn có sự tồn tại của người thứ ba ở hiện trường.
Triệu Tuyết nhất thời không trả lời, chỉ bất ngờ nói: "Chú, cháu hơi đói. Cháu có thể ăn một cái bánh không ạ?"
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày.
Tín Túc liếc cô bé một cái, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn. Cậu lấy một cái bánh dâu tây từ tủ lạnh nhỏ của mình rồi quay lại phòng thẩm vấn.
Triệu Tuyết dùng thìa múc chút bánh cho vào miệng. Cô bé cảm thấy rất ngon, liền mím môi mỉm cười với Tín Túc: "Cảm ơn chú."
"..." Tín Túc không phản ứng gì. Mấy cảnh sát bên ngoài bị nụ cười của cô bé làm rợn cả tóc gáy.
Cô bé xúc từng muỗng, từng muỗng, ăn hết cái bánh đó. Sau đó, Triệu Tuyết mới khẽ lên tiếng: "Ừm, cô Lục... cô Lục lúc đó cũng ở đó. Nhưng cô Lục bị lừa. Cháu đã nói dối để lừa cô ấy. Cháu nói với cô ấy là có một chú luôn đe dọa, ép buộc và xâm phạm cháu. Cháu muốn ra tay để trả thù nên cháu nhờ cô ấy giúp cháu một việc. Cô ấy không biết sự thật."
Triệu Tuyết nói: "Cháu làm người đó ngất, nhờ cô Lục giúp cháu treo người đó lên cây. Cháu nói làm vậy để cho ông ta một bài học. Sau đó, hai chúng cháu rời đi. Cô ấy không biết cháu muốn giết người. Sau khi cô Lục rời đi, cháu đã quay lại đó một mình. Không lâu sau, người đàn ông đó tỉnh lại. Ông ta bảo cháu thả ông ta ra. Nhưng cháu đã dùng dao cắt cổ họng ông ta để trả thù cho chú Triệu. Cháu quen cô Lục ở lớp học, cô Lục biết bệnh của cháu. Bình thường cô ấy rất quan tâm, chăm sóc cháu. Cô cũng rất thương cháu. Cháu nhờ cô ấy giúp rất nhiều việc, cô ấy đều sẵn lòng làm."
Triệu Tuyết bình tĩnh nói: "Cô Lục cùng lắm cũng chỉ tham gia quá trình cháu kiểm soát tên hung thủ đó. Cô ấy không biết cháu muốn giết người, cũng không tham gia quá trình giết người. Cô ấy không phạm tội."
Nếu những gì Triệu Tuyết nói là sự thật thì Lục Minh Hà nhiều nhất chỉ tham gia vào quá trình chuẩn bị phạm tội. Thậm chí, cô còn bị lừa để làm như vậy. Hành vi giết người sau đó của Triệu Tuyết khi một mình quay lại hiện trường thực sự không liên quan trực tiếp đến cô ta. Nhưng hiện trường không có người thứ ba để kiểm tra chéo, tránh việc hai bên thông đồng lời khai. Việc Triệu Tuyết có nói dối hay không gần như không thể kiểm chứng được.
Cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn riêng hai người nhưng Lục Minh Hà không chịu khai báo gì. Còn "sự thật vụ án" mà Triệu Tuyết kể có thể giúp họ cùng thoát tội bất chấp việc Lục Minh Hà có thể bị nghi ngờ phạm tội nhẹ, cũng hoàn toàn không đạt đến tiêu chuẩn cố ý giết người. Các cảnh sát hình sự trong và ngoài phòng thẩm vấn rất nhanh đều nghĩ đến điểm này.
Theo nguyên tắc "nếu không thể kết tội thì không phạm tội", nếu cảnh sát không đưa ra được bằng chứng rõ ràng về việc Lục Minh Hà thực sự biết rõ về kế hoạch của Triệu Tuyết thì pháp luật sẽ kết luận cô ta không biết kế hoạch của Triệu Tuyết. Nếu vậy, cô ta sẽ không phải "đồng phạm".
Sau một hồi im lặng, Triệu Tuyết lại nói: "Thi thể của chú Triệu cũng là cháu nhờ cô Lục mang đi giúp cháu. Cháu biết người trong thôn đều thù ghét chú Triệu. Mọi người sẽ không an mai táng chú ấy tử tế."
"Gói đồ cháu đưa cho các chú ở nhà thực ra không phải chú Triệu bảo cháu đưa cho cảnh sát," Triệu Tuyết nói nhỏ: "Đó là di vật của chú ấy... là những thứ chú ấy để lại khi còn sống. Cháu muốn chú ấy có thể nhắm mắt."
--
Bọ cạp Sa mạc.
Hộp đêm ngầm.
Một thanh niên đẩy cửa, không phát ra chút tiếng động nào, lặng lẽ đi đến phía sau một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Thanh niên cúi người nhỏ giọng báo cáo: "Cục Công an thành phố đã điều tra ra Triệu Tuyết. Lâm Tái Xuyên và Diêm Vương đã đến trường học đưa cô bé đi. Nhưng cảnh sát không có bằng chứng về Triệu Tuyết trong tay nên hẳn cô bé có thể an toàn rút lui. Dù Cục Công an thành phố có điều tra ra Bọ cạp Sa mạc có liên quan đến thôn Đào Nguyên thì cũng không thể thông qua Triệu Tuyết điều tra đến chúng ta."
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa mặc một bộ quần áo thời Đường sang trọng bằng gấm lụa đắt tiền, trên áo thêu hoa văn rồng vàng. Ông ta mở mắt, thong thả nói, "Triệu Tuyết là đứa trẻ thông minh, lanh lợi, hơn những tên ngốc chỉ biết phá hoại không làm nên trò trống gì kia. Đợi nó về thì có thể chú trọng bồi dưỡng. Tranh thủ lúc nó còn chưa thành niên, để nó ra ngoài làm thêm mấy việc."
Thanh niên đứng sau cúi đầu nói: "Rõ."
Người đàn ông xoay xoay chuỗi tràng hạt trong tay, một lát sau lại cảm thán: "Như vậy, mỗi người đều có thể nhắm mắt. Cục Công an thành phố chắc phải mở tiệc ăn mừng để chúc mừng hành động lần này thành công hoàn hảo rồi."
"Nơi tốt nhất để giấu một cái cây là trong rừng. Ngài đúng là thủ đoạn cao minh. Đến Lâm Tái Xuyên cũng không phát hiện ra. Lại còn mượn thế dẫn họa đến Tiết Sương Giáng". Thanh niên đứng sau lại cúi người nói nhỏ: "Nghe nói mấy hôm trước, Diêm Vương gây ầm ĩ không nhỏ ở Tiết Sương Giáng. Cậu ta còn tự mình xử lý một "con sâu". Ngài có suy tính gì không?"
"Không bất ngờ." Tuyên Trọng nhếch môi cười nhẹ một tiếng: "Trong mắt Diêm Vương trước nay không chịu nổi một hạt cát. Cậu ta muốn nhổ mấy cái đinh đó từ lâu rồi nhưng chưa có cớ thích hợp. Lần này bị cậu ta tìm được cơ hội, bên Tống Sinh phản ứng thế nào?"
Người thanh niên dừng lại một chút, cúi đầu thì thầm gì đó vào tai đối phương.
Nghe người thanh niên nói, mắt Tuyên Trọng ánh lên nét cười vui vẻ: "Đúng là tác phong quyết liệt của người trẻ tuổi. Quyết đoán giết chóc so với tôi năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Chỉ sợ thế giới ngầm của thành phố Phù Tụ lại sắp náo nhiệt rồi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]