Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thương Nghiên

Người đang yêu có muốn giả vờ cũng không được

La Tu Diên nhìn cậu vài giây, hỏi: "Sao cậu biết hoàn cảnh gia đình của người này?"

Đây là tên buôn ma túy bọn họ vừa bắt từ bên ngoài về, vừa bị xe cảnh sát áp giải về Cục Công an thành phố. Bọn họ còn chưa kịp thẩm vấn kỹ. Ngay cả người của đội phòng chống ma túy còn không biết người đàn ông này có một cô con gái đang du học ở nước ngoài. Tín Túc không liên quan gì sao lại biết?

"Nhờ mối quan hệ trị giá hơn trăm triệu. Có vấn đề gì không?"

Tín Túc khẽ cười, thẳng thắn đối diện với ánh mắt dò xét của đối phương. Mặt cậu lúc này mang theo vẻ thờ ơ hiếm thấy trước mặt Lâm Tái Xuyên, lại dùng lý lẽ rất đường hoàng.

La Tu Diên: "..."

Tên nhóc có tiền này sao kiêu ngạo thế?!

Tín Túc lại khẽ nhún vai: "Đương nhiên tôi cũng không bắt anh phải tin lời tôi. Nếu anh nghĩ các anh có khả năng lấy được manh mối từ miệng người này thì cũng có thể coi như tôi chưa nói gì. Tôi chỉ tốt bụng nên nhắc nhở thôi."

Nói xong, cậu thong thả xoay người rời khỏi hiện trường.

La Tu Diên "tặc" lưỡi một cái, một tay chống hông nhìn bóng lưng cậu tiêu sái rời đi. Anh không đấu lại được miệng lưỡi của Tín Túc. Bẩm sinh anh đã không chiếm ưu thế nên liền chạy sang đội hình sự để mách Lâm Tái Xuyên.

La Tu Diên ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa da trong văn phòng Lâm Tái Xuyên, tường thuật sống động chuyện vừa xảy ra.

Lâm Tái Xuyên đầy vẻ thản nhiên: "Em ấy tiếp xúc với những vòng tròn quan hệ khác nhau. Tin tức em ấy biết cũng khác với chúng ta. Đây là chuyện rất bình thường."

La Tu Diên: "..."

Diễn giải câu này ra thì vẫn là "mối quan hệ trị giá hơn trăm triệu".

La Tu Diên nói: "Bạn trai nhỏ của cậu cũng ghê gớm nhỉ?"

Lâm Tái Xuyên ngước mắt nhìn đối phương, bình tĩnh hỏi: "Em ấy có vấn đề gì sao?"

La Tu Diên giả vờ không hài lòng nói: "Dù sao tôi cũng là tiền bối của cậu ta. Lúc nói chuyện với đàn anh lâu năm như tôi mà thái độ của cậu ta không kính già yêu trẻ chút nào!"

"Vậy mục đích anh nói những điều này với tôi là gì?" Giọng Lâm Tái Xuyên lãnh đạm và bình tĩnh, "Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ đứng về phía anh? Ngoài ra, chiếc ghế sofa anh đang ngồi là tài sản cá nhân của Tín Túc, là của em ấy tự mua, không phải tài sản công của Cục. Anh có thể đứng dậy để thảo luận về những chuyện liên quan đến em ấy."

La Tu Diên: "..."

Cặp đôi này còn không thèm giả vờ gì nữa sao?!

La Tu Diên vốn chỉ nói lung tung, cũng không đến mức thật sự tính toán với Tín Túc những chuyện lông gà vỏ tỏi này. Phần lớn mấy lời anh vừa nói đều là đùa giỡn. Hơn nữa, anh cũng thực sự thấy ngưỡng mộ một số đặc điểm của Tín Túc.

Nhưng lần này La Tu Diên đến đây cũng thật sự có vài lời muốn nói. Anh thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc nói với Lâm Tái Xuyên: "Đội trưởng Lâm, cậu không thấy việc một cậu ấm nhà giàu, sở hữu hơn trăm triệu, có cuộc sống xa hoa giàu có nhưng không thèm hưởng thụ lại đến Cục Công an thành phố, vất vả làm một viên chức bình thường, lương tháng chưa đến năm chữ số, hơi có động cơ không trong sáng à? Hơn nữa, tôi nghe nói cậu ta cũng biết không ít về chuyện của Bọ cạp Sa mạc. Tin tức của cậu ta còn nhanh hơn cả cảnh sát chúng ta. Vậy cậu ta đến đây làm cảnh sát để làm gì?"

La Tu Diên chỉ tiếp xúc với Tín Túc trong thời gian rất ngắn đã nhìn ra việc cậu có rất nhiều vấn đề. Với người có suy nghĩ cẩn thận, tỉ mỉ như Lâm Tái Xuyên, anh không thể không nghĩ đến những chuyện này. Giải thích hợp lý duy nhất là có lẽ Lâm Tái Xuyên cũng đang "thăm dò". Thăm dò xem cuối cùng, Tín Túc sẽ đi đến bước nào ở Cục.

Lâm Tái Xuyên im lặng một lát: "Ừm."

Anh khẽ nói: "Những việc Tín Túc làm, có lẽ bản thân em ấy đều có lý do. Chỉ là hiện giờ, em ấy chưa thể giải thích với tôi. Nhưng tôi tin rằng lý do đó sẽ thuyết phục được tôi. Cho nên, tôi chọn tin tưởng em ấy. Ít nhất, trước khi có bất kỳ bằng chứng nào, tôi không muốn đoán mò em ấy là người thế nào."

Lâm Tái Xuyên nói vậy, La Tu Diên không nói gì thêm nữa. Dù sao Tín Túc không phải người dưới quyền anh, anh cũng không có tư cách can thiệp nhiều như vậy.

Thực tế, ấn tượng của ban lãnh đạo Cục Công an thành phố, bao gồm cả Cục trưởng Ngụy Bình Lương, đối với Tín Túc đều không tốt lắm. Trong mắt mọi người, Tín Túc là một thanh niên tuổi đời còn rất trẻ nhưng lại có quá khứ không rõ ràng, thân phận bí ẩn, lại quá thông minh đến mức kỳ quặc. 

La Tu Diên gợi ý nhắc nhở Lâm Tái Xuyên một chút. Không lâu sau, anh cũng rời khỏi văn phòng.

Lâm Tái Xuyên ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại trên đống tài liệu chất đống trên mặt bàn. Một lát sau, anh đưa tay xoa xoa giữa hai chân mày, kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.

Một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ nằm lẳng lặng trong ngăn kéo. Đó là một đôi nhẫn nam mà anh đã nhờ người đặt làm không lâu sau khi hai người xác định quan hệ. Anh muốn có Tín Túc trong tương lai sau này.

Có điều...

Hiện giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp nhất.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mép chiếc nhẫn bạc một lúc lâu rồi lại khẽ thở dài.

**     *

"Hắt xì!"

Ở văn phòng đội hình sự bên dưới, Tín Túc đột nhiên cúi đầu hắt xì một cái. Cậu giơ tay xoa xoa cánh mũi hơi ngứa. 

Chương Phỉ quan tâm hỏi han: "Cậu vẫn chưa khỏi cảm à?"

Tín Túc cong môi, vẻ không nghiêm túc lắm, nói: "Đã khỏi rồi. Có lẽ là có người đang nhớ nhung."

Chương Phỉ nghiêm túc: "Hắt xì hai cái mới là có người nhớ."

Vừa dứt lời, Tín Túc lại không kiểm soát được: "Hắt xì!"

"..." Chương Phỉ nói, "Vậy là có người nhớ cậu thật rồi."

Lúc này, trong văn phòng đột nhiên vang lên một tiếng reo hưng phấn: "Có rồi! Có rồi!"

Hạ Tranh đứng dậy, nói: "Đã xác định được thông tin người sở hữu số điện thoại đó!"

Vì hai năm nay thực hiện chính sách định danh số điện thoại nên cơ bản, số điện thoại và người sở hữu đều là "một người, một số". Nhưng điều tra người sở hữu số điện thoại thường xuyên liên lạc với Triệu Tuyết lại có chút trắc trở.

Ban đầu, cảnh sát liên hệ với chủ số căn cước công dân đăng ký số điện thoại đó. Nhưng đó là một người đàn ông ở địa phương khác. Anh ta nói đã rất lâu không dùng số này và cũng không còn ở Phù Tụ. Anh ta tưởng số điện thoại đó đã bị hủy từ lâu, hoàn toàn không biết có người đã sử dụng số điện thoại vốn thuộc về mình.

Sau đó nhân viên kỹ thuật tiến hành tìm kiếm dữ liệu lớn, cuối cùng phát hiện chủ số đã để lại thông tin liên lạc tại một công ty nào đó. Thông tin nhận dạng là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

"Người này tên là Lục Minh Hà, người địa phương ở Phù Tụ, ba mươi hai tuổi, hiện là giáo viên ở một cơ sở phụ đạo. Tôi nghĩ Triệu Tuyết hẳn từng tham gia cơ sở phụ đạo này. Có lẽ cô bé đã liên lạc với Lục Minh Hà như vậy. Bây giờ chúng ta liên hệ với Lục Minh Hà chứ?"

Tuy người này đã nhiều lần liên lạc với Triệu Tuyết nhưng hiện giờ vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng có thể chứng minh cô ta có liên quan đến vụ án mạng của Lý Đăng Nghĩa.

Trịnh Trị Quốc nói: "Hỏi ý kiến đội trưởng Lâm trước đã."

Tín Túc rất tự giác đứng dậy: "Để tôi đi."

Việc này trước đây đều do Hạ Tranh phụ trách. Sau khi Tín Túc đến Cục, số lần Hạ Tranh gặp Lâm Tái Xuyên đã giảm theo chiều thẳng đứng. Hạ Tranh nhìn chằm chằm Tín Túc bước ra khỏi văn phòng.

Tín Túc đi đến trước văn phòng Lâm Tái Xuyên, hơi dừng bước chân, ra vẻ đàng hoàng giơ tay gõ cửa.

Giọng Lâm Tái Xuyên vọng ra từ trong phòng: "Mời vào."

Tín Túc mở cửa, lặng lẽ đứng ở cửa, không lên tiếng.

Lâm Tái Xuyên không nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên. Lúc anh thấy Tín Túc, anh để lộ vẻ hơi ngạc nhiên. Từ sau khi hẹn hò, Tín Túc ra vào phòng anh đều cơ bản không gõ cửa.

Tín Túc cong cong khóe mặt nhìn anh, giọng rất nghiêm túc: "Đội trưởng Lâm, tôi có việc công cần báo cáo với anh."

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một lúc, cũng dùng giọng công việc: "Ngồi đi."

Lúc này, Tín Túc không còn quy củ nữa mà nhanh chóng lộ nguyên hình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Tái Xuyên, "Bên Hạ Tranh đã điều tra ra thông tin nhận dạng của người sở hữu số điện thoại đã gọi cho Triệu Tuyết. Đó là một phụ nữ trung niên làm việc tại cơ sở giáo dục phụ đạo, tên là Lục Minh Hà. Hiện tại chưa xác định Triệu Tuyết có từng học ở cơ sở này không nhưng em nghĩ rất có khả năng."

Người phụ nữ này đã liên lạc với Triệu Tuyết trước và sau khi Triệu Hồng Tài và Lý Đăng Nghĩa gặp chuyện. Điều này tuyệt đối không phải trùng hợp. Rất có thể người này là một chủ mưu, một đồng phạm.

Tín Túc nói: "Chúng ta có nên tiếp xúc với Lục Minh Hà không?"

Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát, "Lúc đó, người dân trong thôn Đào Nguyên có nói, thi thể của Triệu Hồng Tài bị một phụ nữ trung niên không quen biết mang đi. Sau một năm, bọn họ hẳn vẫn còn ấn tượng về người đó. Ông chủ cửa hàng bán dây nilon chắc cũng đã gặp cô ta. Trước tiên, cầm ảnh của Lục Minh Hà đi hỏi thăm... Nếu xác định Lục Minh Hà có liên quan đến cái chết của Lý Đăng Nghĩa, có thể trực tiếp tạm giữ."

Người dân thôn Đào Nguyên hiện đang ở ngay bên cạnh, hỏi chuyện cũng rất thuận tiện. Nhận được chỉ đạo của Lâm Tái Xuyên, Hạ Tranh dẫn người đến khu Hà Quang, đến cửa hàng đồ thể thao bán dây nilon để dò hỏi tình hình.

Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc đi sang đội phòng chống ma túy bên cạnh.

La Tu Diên thấy hai người sánh bước từ xa đi tới, hơi nhướn mày.

Tín Túc lúc ở cùng Lâm Tái Xuyên luôn có vẻ lười biếng, hiền lành, không hề sắc bén đến chói mắt. Ban đầu La Tu Diên tưởng người này có hai bộ mặt, cố tình giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bạn trai, nhưng giờ anh mới nhận ra cậu như vậy thật ra giống với kiểu "được nuông chiều nên cậy thế". Khi ở bên Lâm Tái Xuyên, cậu biết bản thân luôn an toàn nên có thấy người cũng lười giơ móng vuốt. Còn khi Lâm Tái Xuyên không có mặt, cậu sẽ "tự bảo vệ mình".

"Hai người đến đây làm gì?" La Tu Diên nói với Tín Túc, "Về mách với bạn trai rồi à?"

Tín Túc liếc La Tu Diên một cái, kéo kéo tay áo Lâm Tái Xuyên, "Làm sao bây giờ? Em có cảm giác như bị người khác vu oan giá họa..."

La Tu Diên: "..."

Lâm Tái Xuyên không để ý đến hai người cãi nhau như trẻ con mẫu giáo, nhìn về phía phòng thẩm vấn, "Bên chúng tôi phát hiện một số manh mối, cần xác nhận với người dân thôn Đào Nguyên. Bây giờ anh có tiện không?"

La Tu Diên lập tức nghiêm túc nói: "Tiện. Cậu cứ vào luôn đi."

Lâm Tái Xuyên và Tín Túc cùng đi vào phòng thẩm vấn của đội phòng chống ma túy. Trong phòng là một phụ nữ trông khoảng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt tiều tụy. Rõ ràng những chuyện xảy ra gần đây là một đòn giáng mạnh đối với cả thôn. Bà ta dùng ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn hai người đi vào phòng thẩm vấn.

Lâm Tái Xuyên giơ ảnh của Lục Minh Hà đến trước mắt bà ta.

"Bà đã từng gặp người phụ nữ này chưa?"

Cùng lúc đó.

Hạ Tranh đeo một cặp kính đen, đẩy cửa đi vào cửa hàng đồ thể thao. Lúc gặp ông chủ cửa hàng, cậu vô cùng nhiệt tình, thân thiết, "Bác, chúng cháu lại đến rồi!"

Ông chủ cửa hàng nhiều lần bị cuốn vào các vụ án hình sự nên đã quen mặt các cảnh sát, hỏi vui vẻ: "Lần này lại có manh mối mới gì à?"

"Đúng vậy. Bác vẫn tinh tường nhất!" Hạ Tranh mò từ trong túi ra một tấm ảnh, "Bác giúp xem thử xem người phụ nữ trong ảnh này có phải là vị khách đã mua dây nilon ở cửa hàng của bác mấy hôm trước không?"

Ông già cầm ảnh ra xa một chút, lấy một cặp kính lão từ ngăn kéo, "Lần trước đã nói với các cậu rồi, lúc đó cô ta che kín mít, không thấy rõ mặt. Tôi chỉ thấy được mắt cô ta thôi. Tôi nhớ mắt cô ta khá to, hơi xếch lên, hai mắt hơi rộng."

Ông già so sánh với người phụ nữ trong ảnh, nghiêm túc nói: "Tôi không dám chắc có phải cô ta không nhưng nhìn có vẻ hơi giống... hơi giống."

Hết chương 168

Đến chương 169
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.