Theo chỉ đạo của Lâm Tái Xuyên, cảnh sát phân cục Hà Dương lại lần lượt tiếp xúc với người dân thôn Đào Nguyên để hỏi thăm những manh mối liên quan đến Triệu Hồng Tài lúc còn sống, nhằm thu hẹp phạm vi hung thủ vụ án Lý Đăng Nghĩa. Cách làm này giống như mò kim đáy biển khi thực sự không còn hướng điều tra nào khác. Một buổi sáng trôi qua, phía cảnh sát thế mà thật sự có được một vài thu hoạch.
Cảnh sát phân khu Hà Dương gọi điện đến, giọng rất cung kính: "Đội trưởng Lâm, chúng tôi vừa hỏi một phụ nữ tên Triệu Tú Châu, có được một chút tin tức về Triệu Hồng Tài. Bà ấy không biết lúc còn sống Triệu Hồng Tài thân với ai, cũng chưa từng thấy bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh ông ta. Nhưng bà ấy có nhắc đến một tình huống mà trước đây chưa được biết đến."
Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên bình thản "ừm" một tiếng, ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
"Triệu Tú Châu nói, vào mùa thu năm kia, tức là khoảng một năm rưỡi trước, Triệu Hồng Tài từng xảy ra cãi vã với hàng xóm của mình. Thậm chí, cuối cùng còn động tay chân. Hai nhà rất căng thẳng. Nguyên nhân động thủ không rõ ràng. Tuy nhiên, sau đó cả hai bên đều không làm to chuyện. Có lẽ đã hòa giải riêng với nhau. Chuyện này không có mấy người biết. Trong thôn chỉ có Triệu Tú Châu nói với chúng tôi về việc này."
Viên cảnh sát đó nói: "Sau khi có được thông tin này, chúng tôi đã đến chỗ người đàn ông xảy ra xung đột với Triệu Hồng Tài để tìm hiểu tình hình lúc đó. Người đàn ông này tên là Trịnh Thành Uy. Hiện người này đang bị giam ở đồn chúng tôi. Nhưng khi nói về chuyện này thì Trịnh Thành Uy ấp úng, nói lúc đó xảy ra xung đột với Triệu Hồng Tài là do vấn đề phân chia đất đai trong thôn. Hỏi cụ thể thì người này không nói được nữa. Tôi cảm thấy lời khai này không thật lắm".
Cuối cùng viên cảnh sát ở phân cục do dự nói: "Hay là anh cử người qua xem thử xem sao?"
Rất nhiều cảnh sát ở đồn công an địa phương không phải người thi đỗ vào trường Đại học Công an chính quy, cũng chưa từng học kỹ thuật thẩm vấn gì, trình độ cũng chỉ đến thế. Còn có rất nhiều "nhân viên hợp đồng" được nhét vào nhờ các mối quan hệ. Những cảnh sát như vậy làm mấy việc hành chính giấy tờ cơ bản của cảnh sát khu vực thì còn được. Động đến những việc chuyên môn, thậm chí một câu nói thật cũng chưa chắc có thể cạy ra được.
Lâm Tái Xuyên cúp điện thoại. Tín Túc đang ngồi ôm một cốc trà sữa trân châu caramel ngước mắt nhìn anh: "Anh phải ra ngoài à?"
Lâm Tái Xuyên gật đầu: "Ừm. Bên phân cục Hà Dương nói thu được chút manh mối mới. Chiều nay anh sang đó xem thử."
Tháng Giêng vừa qua, trong tay đội hình sự bây giờ chỉ còn vụ án Lý Đăng Nghĩa này nên cũng không bận rộn lắm. Khi Lâm Tái Xuyên có thời gian, anh thường không để cảnh sát dưới quyền đi chạy việc vặt.
Tín Túc cười một tiếng, giọng mờ ám, rất có vẻ không đứng đắn lắm: "Anh có muốn mời em cùng đi không?"
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, suy nghĩ: "Thế nào mới tính là mời?"
Tín Túc nghẹn họng. Nhất thời, cậu thật sự không nghĩ ra phải trả lời câu này thế nào. Lâm Tái Xuyên rất thành thạo trong việc phản công cậu.
Lâm Tái Xuyên đi tới chỗ Tín Túc, uống một ngụm trà sữa trong cốc còn hơn một nửa của cậu. Trà sữa vị rất đậm, rất ngọt nhưng không ngấy. Tín Túc luôn thích những thứ có hàm lượng đường cao như thế này.
Anh khẽ nói: "Em đi với anh nhé?"
Hai người ăn trưa ở một nhà hàng. Xong xuôi, Lâm Tái Xuyên lái xe, Tín Túc ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại, tiện miệng trò chuyện: "Em thấy đồng nghiệp trong Cục đều không quá quan tâm đến nguyên nhân cái chết của Lý Đăng Nghĩa."
Cả buổi sáng nay, cảnh sát trong văn phòng đều không thảo luận nhiều về vụ án của Lý Đăng Nghĩa mà đều tập trung nói về kỳ kiểm tra thể lực mùa xuân sắp tới. Thậm chí, có người còn công khai tập tạ trong văn phòng, dọa cho Tín Túc chạy thẳng lên lầu.
Theo bằng chứng hiện có, lúc còn sống, Lý Đăng Nghĩa bị tình nghi buôn bán ma túy, cố ý giết người. Những điều này đã gần như chắc chắn. Nói chung, người này không phải là người tốt gì, toàn làm những việc phạm pháp, là mối nguy hại cho xã hội. Loại người này dù có chết cũng rất khó khiến người khác thương xót. Kẻ xấu gây đủ mọi chuyện có chết cũng không hết tội thì chết càng tốt. Không vỗ tay hoan hô đã là rất có đạo đức nghề nghiệp rồi. Cảnh sát cũng là con người, có cảm xúc nên chán ghét cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nguyên nhân chính hiện giờ là thật sự không còn manh mối nào có thể điều tra tiếp. Hơn nữa, so với âm mưu lớn trong thôn Đào Nguyên, cái chết của Lý Đăng Nghĩa càng trở nên không quan trọng.
Lâm Tái Xuyên chú ý xe cộ phía trước, khẽ nói: "Sau Tết liên tiếp hai vụ án. Một vụ là án xã hội gây chấn động toàn quốc. Một vụ là phạm tội tập thể liên quan đến hình sự, sản xuất buôn bán ma túy. Mọi người đều đã làm việc liên tục hơn một tháng nay. Bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, mất tập trung cũng là điều khó tránh."
Chỉ có những người máy như Lâm Tái Xuyên mới có thể duy trì hiệu suất công việc một trăm phần trăm mỗi ngày ở tuyến đầu. Mặc dù hiện giờ vì một người nào đó thỉnh thoảng lại cường điệu sự tồn tại bên cạnh anh nên Lâm Tái Xuyên cũng không còn "tập trung" như trước nữa.
Tín Túc: "Không biết bên đội trưởng La có tìm được manh mối gì về người đứng sau thôn Đào Nguyên không?"
Tín Túc thật sự hơi tò mò. Rốt cuộc là ai dám giấu trời qua biển ngay trước mũi cậu, âm thầm xây dựng cả một hang ổ ma túy. Đến cả Cục Công an thành phố thời gian ngắn cũng không phát hiện ra. Cậu luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhưng cậu không thể nói những lời này cho Lâm Tái Xuyên nghe được.
Khoảng hai rưỡi, hai người đến phân cục Hà Dương. Bảo vệ ở cổng thấy xe cảnh sát của Cục Công an thành phố từ xa lái tới vội vàng thông báo cho văn phòng: "Bên Cục Công an thành phố có người đến. Mau mau chuẩn bị, chuẩn bị."
Chức vụ của Lâm Tái Xuyên còn cao hơn cả Cục trưởng phân cục Hà Dương họ một cấp, lại là người nổi tiếng chinh chiến nhiều năm, cảnh sát phân cục đều rất kính sợ anh. Sự "kính sợ" này không vì tính cách Lâm Tái Xuyên ôn hòa và điềm đạm mà biến mất.
Lâm Tái Xuyên còn chưa dừng xe đã có hai, ba cảnh sát chạy từ xa tới: "Đội trưởng Lâm!"
Hai người xuống xe, Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu: "Đây là Tín Túc, đồng nghiệp của tôi."
Tín Túc nghe cách xưng hô này lập tức cảm thấy như có côn trùng bò khắp người. Ở Cục Công an thành phố, cậu là người nhỏ tuổi nhất,cấp bậc thấp nhất, không có ai gọi cậu là "cảnh sát Tín". Cách xưng hô này nghe thế nào cũng thấy rất kỳ cục.
Tín Túc không nói gì, chỉ nở một nụ cười xã giao rất tiêu chuẩn nhưng giả tạo.
Cảnh sát phân cục dẫn hai người vào tòa nhà văn phòng, vừa đi vừa nói: "Trịnh Thành Uy đã đợi trong phòng thẩm vấn rồi. Chúng tôi thẩm vấn người này cả buổi trưa cũng không lấy được gì. Anh muốn hỏi gì cứ hỏi."
Nghe lời vị cảnh sát phân cục nói, Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu: "Đáng ra là việc của Cục Công an thành phố chúng tôi. Làm phiền giờ nghỉ trưa của mọi người. Các anh vất vả rồi."
Đội hình sự Cục Công an thành phố tiếp quản vụ án này nên theo lý thì tất cả nghi phạm đều phải được áp giải về Cục Công an thành phố. Nhưng vì những người có liên quan ở thôn Đào Nguyên quá nhiều, dùng xe cảnh sát áp giải qua lại hai ngày cũng không hết được nên tạm thời để người dân trong thôn ở lại phân cục Hà Dương. Đây là khối lượng công việc không nhỏ. Phân cục vốn đã có rất nhiều việc lặt vặt.
Cảnh sát dẫn đường vội xua tay: "Không vất vả, không vất vả. Là điều chúng tôi nên làm."
Mấy cảnh sát đi theo phía sau khẽ xì xào: "Lãnh đạo từ Cục Công an thành phố đến có khác. Tác phong và khí chất này đúng là rất khác."
Một cảnh sát khác cũng khẽ lẩm bẩm: "Nhìn đội trưởng của chúng ta kìa, chỉ cao hơn một cấp mà suốt ngày ra lệnh cho chúng ta như ông Trời. Lại nhìn đội trưởng Lâm người ta kìa, thái độ này phong thái này... Thật là ngưỡng mộ! Không biết lúc nào tôi mới được điều lên Cục Công an thành phố."
Một cảnh sát nữ trẻ tuổi nói nhỏ giọng: "Nghe nói anh chàng đẹp trai đi bên cạnh đội trưởng Lâm là cậu ấm nhà giàu cực kỳ. Người này trước từng có mấy công ty lớn trong tay. Đẹp trai thật đấy. Da còn trắng hơn cả tôi. Không biết có bạn gái chưa nhỉ?"
Một nữ cảnh sát khác trả lời bằng giọng thì thầm: "Suỵt, tôi vừa nghe Hạ Tranh của Cục Công an thành phố nói, anh ta với đội trưởng Lâm là người yêu cùng giới đấy".
Tất cả cảnh sát Cục Công an thành phố đều biết mối quan hệ của Lâm Tái Xuyên và Tín Túc. Nhưng tốc độ truyền tin đến phân cục lại rất chậm. Nhất là Lâm Tái Xuyên là người hoàn toàn cách biệt với những tin đồn nhảm. Rất ít người truyền "tin đồn" về anh.
Cảnh sát nữ kia vừa dứt lời, không ai trong đội buôn chuyện nói gì nữa. Một lúc lâu sau mới có một cảnh sát nam "đệt" một tiếng.
Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đi vào phòng thẩm vấn.
Trịnh Thành Uy là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi. Tương tự như Triệu Hồng Tài, người này có da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, mặt đầy nếp nhăn. Đều là dáng vẻ rất phổ biến của đàn ông nông thôn làm công việc đồng áng quanh năm.
Trịnh Thành Uy nhìn những cảnh sát mặc đồng phục trước mắt. Ông có thể cảm nhận rất rõ hai người này khác hẳn với mấy "chú công an" buổi sáng. Nhưng với trình độ văn hóa của ông, ông rất khó để diễn tả được hai người này "khác" ở chỗ nào.
Ông biết người cảnh sát trước mặt là đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố dù người này còn rất trẻ.
Giọng Lâm Tái Xuyên điềm tĩnh vang lên trong phòng thẩm vấn: "Từ miệng người dân trong thôn, cảnh sát đã biết việc năm kia, ông xảy ra mâu thuẫn với Triệu Hồng Tài. Thậm chí, hai người từng xô xát với nhau. Nguyên nhân dẫn đến xung đột đó là gì?"
Trịnh Thành Uy nói: "Là trong thôn..."
Lúc này, Lâm Tái Xuyên lập tức ngắt lời Trịnh Thành Uy, không để ông ta nói hết câu: "Dù trong thôn Đào Nguyên bị tình nghi có hành vi sản xuất ma túy. Tuy nhiên, do bị xúi giục hoặc lừa gạt, nhiều nhất cũng chỉ là phạm tội vô ý, thậm chí vô tội. Nhưng nếu sau này cảnh sát điều tra ra ông còn liên quan đến các tội danh khác và khi trả lời thẩm vấn, ông có thái độ không hợp tác, không chịu tự thú để được xét xử khoan hồng, tình hình sẽ khác hoàn toàn".
Tín Túc ngồi bên cạnh uể oải thêm dầu vào lửa: "Ông đã từng xảy ra xung đột trực diện với Triệu Hồng Tài. Sau đó chưa đến nửa năm, Triệu Hồng Tài bị giết chết. Rất khó để nói ông không có động cơ giết hại Triệu Hồng Tài. Tốt nhất, ông nên giải thích chuyện này cho rõ."
Trịnh Thành Uy hoàn toàn không biết hai cảnh sát này đang phối hợp dọa mình. Ông tưởng cảnh sát thật sự nghi ngờ ông là kẻ giết người nên sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói cũng run rẩy: "Không phải tôi. Tôi tuyệt đối không giết Triệu Hồng Tài. Lúc đó, tôi còn không ở trong thôn. Sao tôi có thể giết Triệu Hồng Tài được? Hơn nữa, tôi với ông ta thật sự không có mâu thuẫn gì nghiêm trọng!"
Tín Túc vắt chéo chân, nửa cười nửa không nhìn ông ta: "Vậy hai người có những mâu thuẫn không nghiêm trọng gì? Ông nói để tôi nghe thử xem sao".
Trịnh Thành Uy đã quá 50 tuổi. Nhưng bị một tên nhóc trẻ tuổi nhìn chằm chằm, ông lại cảm thấy sau lưng như có gai đâm. Mồ hôi lạnh chảy ra lã chã. Tim ông đập thình thịch. Thậm chí, bắp chân còn hơi bị chuột rút.
Dù sao khi đó cũng không xảy ra chuyện gì. Việc ông định làm cũng không thành công. Nên dù ông có thừa nhận thì cảnh sát cũng không thể làm gì được mình. Ông nghĩ vậy nên cắn răng nói: "Khi đó, tôi thấy một cô bé đứng chơi một mình trước cửa nhà tôi. Tôi đã nghĩ để nó vào nhà tôi, xem ti vi, ăn kem".
Dù Trịnh Thành Uy không dám nói thẳng nhưng Lâm Tái Xuyên và Tín Túc đều hiểu ý đối phương. Một người đàn ông như ông ta, muốn dụ một bé gái về nhà, ý định làm gì không cần nói ra cũng hiểu.
Lâm Tái Xuyên ngẩng mắt nhìn lên: "Bé gái đó bao nhiêu tuổi?"
Trịnh Thành Uy cứng đầu: "Tám... Tám, chín tuổi, mặc một chiếc váy trắng nhỏ."
Sắc mặt của Lâm Tái Xuyên đột nhiên lạnh xuống. Vẻ cười đùa trong mắt Tín Túc cũng biến mất.
Mặt Trịnh Thành Uy đỏ bừng: "Lúc đó tôi chỉ là nhất thời đầu óc có vấn đề, nghĩ rằng nó chỉ là một đứa trẻ... Tôi... tôi..."
Ông ta thề thốt: "Nhưng tôi không làm gì cả. Tôi không hề chạm vào đứa bé đó, dù chỉ một cái! Tôi thề! Triệu Hồng Tài đã đưa đứa bé đó đi!"
Trong số tất cả các loại tội phạm, ấu dâm là điều đáng khinh bỉ nhất. Tín Túc chỉ cần nhìn ông ta thêm một cái cũng thấy buồn nôn nên sắt mặt mệt mỏi, cúi đầu xuống. Cậu không muốn nói với ông ta thêm một câu nào nữa.
Trịnh Thành Uy mặt đỏ cổ rướn lên, nói: "Triệu Hồng Tài bảo tôi là tên khốn không biết xấu hổ. Tôi bảo ông ta nhiều chuyện. Thế là hai chúng tôi cãi nhau. Ông ta còn đá tôi một cái. Đây là sự thật! Tôi tuyệt đối không nói dối!"
Ông ta lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tôi thật sự không làm gì cả!"
Giọng Lâm Tái Xuyên cực kỳ lạnh nhạt: "Cưỡng dâm không thành cũng là phạm tội."
Chỉ là, nếu chỉ có lời khai của Trịnh Thành Uy thì rất khó kết tội ông ta.
"Nếu không có Triệu Hồng Tài ngăn cản, sau khi đưa cô bé về nhà, ông định làm gì với cô bé ấy, trong lòng anh rõ nhất."
"..." Trịnh Thành Uy như bị tát một cái thật mạnh trước mặt mọi người. Môi ông run run, không nói thêm được gì.
May nhờ có Triệu Hồng Tài ngăn cản nên đứa bé đó mới không gặp xui xẻo, an toàn rời đi. Có điều, Triệu Hồng Tài biết Trịnh Thành Uy có ý đồ xấu. Nói không chừng chuyện này không phải lần đầu tiên. Trịnh Thành Uy có thể còn có "tiền án" gì đó.
Lâm Tái Xuyên nói: "Cô bé đó là ai?"
"Tôi không biết. Trước đây, tôi chưa từng thấy cô bé trong làng. Có lẽ là đi theo bố mẹ từ nơi khác về. Lúc đó, tôi có hỏi tên cô bé là gì. Nó nói, tên là bé Tuyết. Đó có thể là tên ở nhà".
Bé Tuyết.
Nhờ Triệu Hồng Tài giúp đỡ, cô bé đã không bị Trịnh Thành Uy dụ dỗ về nhà. Thậm chí, có thể nói Triệu Hồng Tài có ơn cứu mạng với cô bé này, giúp cô bé tránh được một tai họa lớn trong đời. Triệu Hồng Tài có ơn với cô bé. Cô bé này rất phù hợp với chân dung hung thủ giết Lý Đăng Nghĩa. Lý Đăng Nghĩa đã giết ân nhân của cô nên cô báo thù cho Triệu Hồng Tài.
Nhưng, theo độ tuổi mà Trịnh Thành Uy nói, cô bé này bây giờ nhiều lắm cũng chỉ mười một, mười hai tuổi. Lâm Tái Xuyên không nghĩ một cô bé ở độ tuổi này có thể một mình giết chết một người đàn ông trưởng thành rồi treo ngược đối phương lên cây. Hơn nữa, chỉ dựa vào một cái tên ở nhà mơ hồ, cảnh sát rất khó tìm ra cô bé. Cục Công an thành phố cần tra ra thông tin cô bé này là ai.
Đã khai đến mức này, Lâm Tái Xuyên không nghĩ Trịnh Thành Uy còn nói dối nữa. Những manh mối có thể điều tra về Triệu Hồng Tài có lẽ chỉ có thế này thôi. Anh im lặng một lúc rồi nói đầy vẻ lạnh nhạt: "Có một chuyện tôi hơi tò mò. Ông muốn đưa cô bé đó về nhà lại tình cờ bị Triệu Hồng Tài nhìn thấy. Nhưng vì sao Triệu Hồng Tài lại biết ông định làm gì với cô bé đó? Hay là ông từng làm chuyện gì đó, Triệu Hồng Tài biết con người của ông nên mới ngăn cản ông tiếp xúc với cô bé đó?"
Nếu khi nãy, sắc mặt Trịnh Thành Uy còn đỏ xanh lẫn lộn thì sau khi nghe câu này của Lâm Tái Xuyên, gương mặt ông ta tái nhợt hoàn toàn.
"Tôi cũng không làm gì. Chỉ là khi thấy trẻ con trong thôn, tôi muốn sờ sờ... mặt của bọn chúng".
Một lúc lâu sau, Trịnh Thành Uy liếm liếm đôi môi khô nứt. Ông ta dần dần không giấu được vẻ mặt đắm đuối. Yết hầu của ông chuyển động lên xuống. Ông lẩm bẩm: "Trẻ con thật tốt đẹp biết bao. Bé trai, bé gái... nhìn ngây thơ như vậy, đáng yêu như vậy. Thật giống những bông hoa. Làn da mềm mại, trắng trẻo, nhìn mà không kìm lòng được..."
"Nếu ông không kiềm chế được bản thân, không kiểm soát được những dục vọng xấu xa, hèn hạ, đáng xấu hổ của mình...", Tín Túc lạnh lùng ngắt lời Trịnh Thành Uy. Rất hiếm khi thấy cậu có lúc không che giấu được sự ghê tởm với một người như lúc này.
Con ngươi đen nhánh của cậu không hề có độ ấm: "Không quản được cục thịt nửa lạng của mình thì để thiến hóa học luôn cho vĩnh viễn hết họa. Để lại cũng chỉ là miếng thịt thối. Có nấu chín ném cho chó thì chó cũng không thèm ăn".
Dứt lời, Tín Túc như không chịu nổi nữa, không thèm nhìn Trịnh Thành Uy, đứng dậy, đẩy cửa, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Cảnh sát phân cục đứng ngoài học hỏi kinh nghiệm đồng loạt trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng cậu rời đi. Mấy giây sau, mới có người nói: "Chửi hay lắm!"
"Chửi thay cho cả phân cục công an chúng tôi!"
"Chửi hay!"
"Đệt mẹ! Tên ấu dâm chết tiệt quá ghê tởm! Tên khốn nạn này sao có thể còn sống được đến tận bây giờ!"
Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày, nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại. Anh cảm thấy Tín Túc không nên có phản ứng như vậy. Từ trước đến nay, cậu luôn là người kiểm soát cảm xúc rất tốt. Cậu chưa từng mất bình tĩnh trước mặt ai hay chuyện gì. Từ một góc độ nào đó, cậu quản lý cảm xúc còn giỏi hơn cả Lâm Tái Xuyên. Vừa rồi, cũng không hẳn là cậu mất bình tĩnh. Nhưng việc cậu bất ngờ bộc lộ cảm xúc gay gắt như vậy không giống cậu lắm.
"Trẻ con ngây thơ, thuần khiết, đẹp đẽ, đều không phải là lý do khiến nảy sinh tội ác." Lâm Tái Xuyên lạnh lùng nhìn Trịnh Thành Uy chằm chằm. Anh nói, "Chính là anh mới là lý do".
Lâm Tái Xuyên rời khỏi phòng thẩm vấn. Nghe đồng nghiệp bên ngoài nói Tín Túc vừa đi xuống cầu thang, anh liền xuống tầng tìm cậu.
Tín Túc quả nhiên đang đợi anh ở dưới tầng. Cậu ngậm một cây kẹo mút vị dâu vừa lấy từ trong xe, dựa lưng vào tường, chống một chân trên đất. Thấy Lâm Tái Xuyên đi tới, cậu mỉm cười như thường lệ, giọng cũng ấm áp: "Anh xong việc rồi à?"
Vẻ mặt Tín Túc bình tĩnh, dịu dàng. Thậm chí, nụ cười kia còn rất thật. Giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Lâm Tái Xuyên "ừm" một tiếng. Anh đi đến bên cạnh xe cảnh sát, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Tín Túc cùng lên xe với anh, ngồi ở ghế phụ, đưa tay thắt dây an toàn.
Nhưng một lúc rất lâu sau, Lâm Tái Xuyên vẫn không khởi động xe. Anh chỉ ngồi như vậy. Trong xe yên tĩnh khác thường.
Mặt Tín Túc dần trầm xuống.
Lại thêm một lúc, Lâm Tái Xuyên mới khẽ lên tiếng: "Năm cha mẹ em xảy ra chuyện, em chỉ mới chín tuổi. Anh đã hỏi hàng xóm trước đây của em. Họ nói, sau khi cha mẹ em qua đời, em được viện từ thiện ở địa phương nhận nuôi. Nhưng anh đã tra hồ sơ trẻ em ở viện từ thiện khu Phù An, thậm chí cả thành phố Phù Tụ. Tất cả đều không có tên em, Tín Túc".
Thật ra, Lâm Tái Xuyên đã biết chuyện này từ rất sớm. Lúc anh nhờ đàn anh trước đây điều tra giúp mọi thứ liên quan đến cha mẹ Tín Túc, anh đã biết. Nhưng Tín Túc không chủ động nói, anh cũng không muốn ép cậu mở miệng. Nhưng hôm nay, cuối cùng, anh đã nhận ra một sự thật, còn khiến người khác phải kinh hãi hơn cả những "sự thật" mà anh từng đoán nhiều lần.
Nghe anh nói, Tín Túc không lên tiếng. Cậu chỉ cụp mắt xuống như không muốn giải thích.
Giọng Lâm Tái Xuyên rất khẽ: "Anh biết em đã chứng kiến cái chết của cha mẹ. Em đã có mặt ở hiện trường vụ án. Nhưng anh luôn không hiểu tại sao hung thủ lại để lại một nhân chứng, có thù với mình sâu như biển".
Sau khi Lâm Tái Xuyên nói xong, Tín Túc không nói một lời nào, cũng không cử động rất lâu. Cậu giống như một bức tượng. Đến cả hơi thở cũng rất nhẹ, đến mức khó nhận ra.
Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài. Anh biết cậu không muốn mở miệng. Cuối cùng, anh vẫn không ép cậu nói gì. Anh khởi động xe, chuẩn bị rời đi.
Ngay khi động cơ phát ra tiếng gầm nhẹ, Lâm Tái Xuyên nghe thấy một câu rất khẽ: "Ông ta đã mang em đi".
Giọng Tín Túc nói nhỏ đến mức như ảo giác. Lâm Tái Xuyên đạp mạnh chân phanh, quay đầu nhìn Tín Túc.
Tín Túc lấy cây kẹo mút ra khỏi miệng.
"Ông ta không có con, muốn có một người thừa kế nên đã mang em đi."
Tín Túc hơi cúi đầu, lông mi che khuất ánh mắt. Lâm Tái Xuyên không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.
"Em đã được ông ta nuôi lớn."
Lâm Tái Xuyên còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong câu nói này, trái tim anh đã co thắt dữ dội. Anh thấy đau điếng như thể bị một nòng súng nào đó xuyên qua dòng thời gian bắn trúng mạnh một phát. Con ngươi anh hơi run lên.
Sau cảnh máu me dưới trận mưa sấm sét hôm đó, Tín Túc đã bị kẻ thù giết cha giết mẹ bắt mang đi, nuôi bên cạnh.
Từ chín tuổi, đến...
Tín Túc nói: "Năm em mười bảy tuổi, ông ta chết. Sau đó, em được Trương Đồng Tế nhận nuôi, có người cha thứ hai."
Những chuyện sau đó, vì Tín Túc tiếp quản mấy công ty của Trương Đồng Tế, đều có thể điều tra thông tin trên danh nghĩa.
Tín Túc đã sống cùng tên hung thủ đó... từ chín tuổi đến mười bảy tuổi.
Tám năm.
Cũng là độ tuổi dễ bị hủy hoại nhất của một thiếu niên.
Cổ họng Lâm Tái Xuyên khô rát. Anh cảm giác như có thứ gì đó siết chặt lấy cổ họng. Ngay cả việc mở miệng cũng trở nên khó khăn với anh. Thậm chí, anh không dám nhắc đến đề tài này: "Ông ta... đối với em..."
Phản ứng không bình thường của Tín Túc trong phòng thẩm vấn khi nãy có phải vì tên hung thủ đó đã làm gì đó với cậu thiếu niên chín tuổi cho nên Tín Túc mới...
Tín Túc lại cười một tiếng, giọng nghe có vẻ khá vui vẻ: "Không có. Chỉ là, lúc đó em theo một kẻ xấu lang bạt khắp nơi nên bị buộc phải 'chứng kiến' rất nhiều thứ bẩn thỉu, không sạch sẽ. Những thứ này gây tổn thương rất lớn cho tâm hồn còn non nớt của em khi đó. Cho nên bây giờ, em vẫn thấy căm ghét mấy thứ đó đến tận cùng. Nói phải nói cho rõ ràng... thì cũng coi đó là một loại bóng ma tâm lý cũng được".
Lâm Tái Xuyên khẽ nói: "Vì vậy, khi đó, trong vụ án của Hình Chiêu, em mới biết chuyện đã xảy ra với Lý Tử Uyển... Em đã gặp cô ta vào lúc đó".
Tín Túc bất lực thở dài.
Đôi khi, đầu óc của Lâm Tái Xuyên nhanh nhạy đến mức khiến người khác khó có thể hiểu được. Đây cũng là lý do tại sao cậu luôn không dám "thẳng thắn", nói quá rõ với Lâm Tái Xuyên. Cậu sợ chỉ cần mình nói thêm vài câu, Lâm Tái Xuyên có thể nghĩ ra hết mọi ngọn ngành. Mà cậu vẫn chưa sẵn sàng nói rõ tất cả với anh. Nhưng Tín Túc cũng không muốn lừa dối Lâm Tái Xuyên. Vậy nên, cậu chỉ có thể chọn lọc một chút của "một phần sự thật" có thể nói với anh để chia sẻ cùng anh.
"Anh xin lỗi."
Tín Túc đang nghĩ nên nói gì với Lâm Tái Xuyên mới có thể nắm chức mức độ trò chuyện ở trong ranh giới giữa "nói thật" và "che giấu sự thật" thì nghe thấy giọng nói buồn bã của Lâm Tái Xuyên vang lên bên tai. Cậu hơi ngạc nhiên quay đầu lại...
Không biết có phải do ảo giác của Tín Túc không mà cậu cảm thấy mắt Lâm Tái Xuyên hơi đỏ lên. Có lẽ là do anh quá đau lòng nên giọng nói cũng khàn đi: "Anh không nên nhắc đến những chuyện này".
Anh vốn biết rõ, đối với Tín Túc, đây không phải những kỷ niệm vui vẻ gì nhưng nhất thời do quá lo lắng nên anh đã chủ động nhắc đến.
Tín Túc mỉm cười như thể những thứ Lâm Tái Xuyên coi là "nỗi đau", trong mắt cậu đều không đáng gì cả. Cậu nói: "Anh là người duy nhất trên thế giới này có quyền biết những chuyện này, Tái Xuyên à."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]