Chương trước
Chương sau
Giọt mực đỏ rơi vào vũng máu, đương nhiên không thấy màu

Phan Nguyên Đức nhìn Tín Túc uống hết nước trong cốc, ý cười trong đáy mắt càng sâu. Ông lại cười, nói: "Lại nói, tôi đang có một kịch bản cực kỳ hợp với cậu. Cậu cùng tôi đến xem đi".

Ông đẩy cửa phòng ngủ, đi vào trước.

Tín Túc không nghi ngờ, đi theo sau ông ta, giọng hơi chần chờ, nói: "Là kịch bản gì?"

Phan Nguyên Đức quay người nhìn cậu, ánh mắt mang theo dục vọng buồn nôn lồ lộ. Ông mỉm cười, nói thong thả, ung dung: "Lâm Thiền, bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, địa điểm quay chụp ở đây, cậu thấy thế nào?"

Tín Túc nôn nao, hơi khó hiểu, nhìn người trước mắt: "Ông có... ý gì?"

Phan Nguyên Đức nói đầy vẻ hứng thú: "Tôi viết một kịch bản rất hay. Nếu cậu đóng vai chính thì càng hoàn hảo. Chẳng qua, bộ phim điện ảnh này chỉ có một mình tôi làm người xem. Vai chính là cậu và tôi".

Tín Túc bất ngờ trong hai giây, cuối cùng, hiểu được ý định của đối phương, sắc mặt thay đổi, quay người định rời khỏi chỗ này nhưng cậu còn chưa kịp đi ra cửa, cả người đột nhiên choáng váng, chân hơi loạng choạng, giống như đứng không vững. Cậu chống một tay vào vách tường.

"Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã thấy cậu là một tác phẩm nghệ thuật Trời sinh, cực kỳ thích hợp đặt trên màn hình để mọi người ngắm nhìn". Phan Nguyên Đức bước từng bước đến gần cậu, giọng nói cũng ngày càng gần, "Cho nên, tôi thật sự mong chờ thành phẩm cuối cùng".

Sắc mặt Tín Túc tái nhợt. Cậu lùi về phía sau một bước, khó tin nhìn đối phương. Giọng cậu khó khăn, nói ra từng chữ: "Không phải... ông đã nói... chỉ muốn... xin lỗi tôi..."

Phan Nguyên Đức: "Đương nhiên. Tôi muốn "xin lỗi" cậu cho thật tốt. Tôi sẽ cho cậu rất nhiều thứ".

Hơi thở Tín Túc run lên, giống như bị rút hết sức lực. Lúc Phan Nguyên Đức từng bước đến gần cậu, hàng mi dài rậm của cậu dần buông xuống, cả người từ từ trượt xuống trên đất.

......

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tín Túc cũng mở mắt.

Cậu nằm ngửa trên giường. Ở nơi cách cậu không xa lắm có một giá máy quay camera cố định, ống kính đang nhằm thẳng vào cậu, ánh đèn đỏ nhấp nhánh kì lạ.

"Tỉnh rồi à? Sớm hơn thời gian tôi dự kiến".

Phan Nguyên Đức cũng ở trong phòng ngủ. Thấy Tín Túc tỉnh lại, ông liền đến gần, ngồi ở mép giường bên cạnh cậu. Ngón tay ông khẽ luồn vào mái tóc cậu thưởng thức. Thậm chí, ông còn định sờ lên mặt cậu. Tín Túc hơi nghiêng đầu về phía khác, hai tay buông xuôi bên người, giọng cực kỳ yếu ớt mang theo vẻ cầu xin nỉ non: "Đừng làm vậy, nhà sản xuất Phan. Tôi không muốn".

Cậu dùng sức cắn môi, nói đầy vẻ yếu thế: "Xin ngài thả tôi đi đi. Tôi sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa".

Mắt Tín Túc ầng ậng nước mắt long lanh. Lông mi dài, cong vút hơi run rẩy như cánh ve, để lộ ra vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến người nhìn có cảm giác muốn dày xéo.

Phan Nguyên Đức nghe xong cười nhẹ một tiếng: "Chỉ cần cậu nghe lời, chờ đến lúc tôi thấy có thể kết thúc, tôi sẽ để cậu đi".

Tín Túc chỉ lắc lắc đầu đầy chống cự.

"Nếu tỉnh rồi, để tôi chuẩn bị bắt đầu nhé". Phan Nguyên Đức nhìn máy quay đang hoạt động, cố ra vẻ dịu dàng, hứa hẹn, "Đừng sợ. Sẽ không khiến cậu có bất kì cảm giác đau đớn nào".

Ông vươn tay, cởi bỏ cúc áo trên cùng trên áo Tín Túc, hơi mở cổ áo ra.

"Thời gian còn rất dài. Tôi sẽ làm rất từ từ".

Tín Túc rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Đừng chạm vào tôi".

Phan Nguyên Đức hoàn toàn không để ý đến ẩn ý trong những lời này. Phản ứng của Tín Túc so với tưởng tượng của ông bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu không phản ứng dữ dội như người khác. Thế này cũng tốt, đỡ khiến ông thấy phiền.

Cổ áo sơ mi mở rộng, có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh hõm xuống cực kỳ xinh đẹp, để lộ ra làn da trắng như sứ, dưới ánh đèn lộ ra vẻ mềm mại.

Người trước mắt Phan Nguyên Đức lúc này, bất kể chỗ nào đều hoàn mỹ giống hàng mỹ nghệ được điêu khắc cực kỳ tỉ mỉ. Mắt Phan Nguyên Đức lộ ra ham muốn dục vọng nồng đậm. Ngón tay ông hướng về phía trước, định chạm vào làn da tinh tế trắng như tuyết kia. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Phan Nguyên Đức đột nhiên đờ ra.

Tay phải Tín Túc để giữa hai người, trên đầu ngón tay cậu, một lưỡi dao lam lặng lẽ kề sát vào cổ Phan Nguyên Đức. Lưỡi dao sắc bén để sát da thịt, vẽ ra một vết nông thấm máu. Một giọt máu tươi rơi trên ga trải giường, nhanh chóng thấm thành một vệt máu.

Phan Nguyên Đức nhìn giọt máu nhỏ từ lưỡi dao xuống, cả người phanh gấp như thể bị ấn nút ngừng, trái tim lập tức đập thình thịch.

Tín Túc nâng mí mắt, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Phan Nguyên Đức, vẻ mặt cực kỳ hờ hững, không hề còn bóng dáng sợ hãi, hoảng loạng khi nãy. Cậu duy trì tư thế này ngồi dậy, chính xác khống chế miệng vết thương dừng ở vị trí một milimét dưới da, lạnh lùng nói: "Đã nói đừng chạm vào tôi!"

Tín Túc tốt bụng nhắc nhở: "Khuyên ông tốt nhất đừng lộn xộn. Nếu không, chẳng may không cẩn thận đem cổ chạm vào lưỡi dao, cắt phải động mạch chủ thì tôi không cứu được ông".

Phan Nguyên Đức lẳng lặng nhìn Tín Túc chằm chằm, vết thương trên cổ làm ông lạnh cả người, cả người không dám nhúc nhích, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tín Túc nhìn dáng vẻ cứng đờ của đối phương, cười mỉa, nói: "Nếu ông cương quyết, không biết sợ, không chừng tôi còn nguyện ý để mắt tới ông một chút... Người yếu đuối bị lợi ích và tiền tài hun đúc, xương cốt cũng thối rữa. Thật ghê tởm!"

Cậu quay mặt đi, nhìn về phía camera đặt gần đó, vui vẻ cười một tiếng: "Thích quay video đúng không? Cho nên hành động vừa rồi của ông hẳn đều được quay chụp lại cực kỳ rõ ràng nhỉ? Đúng là chứng cứ tự đưa đến cửa".

Đáy mắt Tín Túc mang theo ý cười mơ hồ, giọng lại cực kỳ vui vẻ như thể tâm trạng rất tốt. Nhưng nếu Lâm Tái Xuyên ở đây, anh sẽ biết tâm trạng lúc này của Tín Túc kém cực kì, cảm xúc gần đến điểm bùng nổ.

Tín Túc đứng dậy, thu lại lưỡi dao trong tay, đi về phía máy quay, ấn nút ngừng quay, cất video ghi hình trong gần 10 phút vừa rồi.

"Hút ma túy, chuốc thuốc, cưỡng hiếp, không chừng còn có tiền sử phạm tội khác nữa". Tín Túc vẻ mặt cười như không cười nhìn đối phương, nói mỉa mai: "Nhà sản xuất Phan, năm tật xấu đều có đủ nhỉ? Trong giới giải trí, ông đúng là người tài không được phát huy".

Phan Nguyên Đức lấy lại tinh thần, cả người mềm nhũn. Ông đưa tay lau lau cổ, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau như bị kim châm. Sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết rút đi, cảm giác nổi giận lập tức bùng lên. Chưa từng có người dám đặt dao trên cổ ông.

Cuối cùng, Phan Nguyên Đức không duy trì được lớp vỏ bọc giả nhân giả nghĩa kia, mặt âm u lạnh lùng, cả người như sắp nổ tung, giống con dã thú nhào về phía Tín Túc...

Ngón tay Tín Túc hơi động đậy, thậm chí cánh tay cũng không có động tác lớn, một vệt sáng từ ngón tay cậu vụt đi. Phan Nguyên Đức chỉ cảm thấy có gì đó xé gió cắt đến. Theo bản năng, ông nhắm mắt lại, lùi về phía sau...

Lưỡi dao quét qua đuôi mí mắt Phan Nguyên Đức, xoay tròn bay thêm một đoạn, sau đó leng keng rơi xuống sàn nhà.

Phan Nguyên Đức: "........."

Nếu không phải ông phản ứng nhanh, kịp thời lùi về sau, lưỡi dao kia sẽ xẹt qua tròng mắt ông. Mí mắt phải đột nhiên có cảm giác đau rát. Trong nháy mắt, cả người ông túa ra mồ hôi lạnh. Sao cậu ta dám làm như vậy?!

"Tốt nhất ông ngoan ngoãn ở yên đây đi, đừng lộn xộn. Nếu không, tôi không thể đảm bảo trên người ông lành lạnh không thiếu gì đâu". Tín Túc lạnh giọng nói, "Hoặc là trên người ông có máy móc gì khiến ông không tiện nói, tôi không ngại giúp ông tháo xuống".

Lực đạo này tuyệt đối không phải của người không thể đứng thẳng, cả người yếu đuối để mặc người khác dày vò. Mặt Phan Nguyên Đức đầy vẻ khó tin. Tín Túc rõ ràng ngồi trước mặt ông uống cốc nước kia hết sạch, nuốt xuống tất cả, một ngụm cũng không để thừa...

Cốc nước kia đương nhiên là đã bị bỏ thuốc mê. Đó là loại cường độ cao, không mua được trên thị trường. Loại thuốc này có thể khiến ý thức thanh tỉnh nhưng cả người không hề có sức, để mặc người khác đùa nghịch trong thời gian ngắn. Lần nào, Phan Nguyên Đức cũng dùng trên những người khác. Sao Tín Túc có thể hành động tự nhiên như vậy?

Hai mắt ông ta đỏ lên, nhìn chằm chằm đôi tay thon dài linh hoạt. Ông ngồi phịch xuống giường, che lại vểt thương còn đang rỉ máu trên cổ: "Sao có thể? Chẳng lẽ cậu không uống cốc nước kia?!"

Nghe Phan Nguyên Đức nói, Tín Túc coi thường cười một tiếng, cầm cốc nước trên bàn lại gần ông, tay hơi động động, từ từ đổ nước trong cốc xuống đất.

"Một giọt mực đỏ rơi trong vũng máu, đương nhiên sẽ không có bất kì màu gì".

Tín Túc mặt vô cảm, nói: "Sao ông lại cho rằng dùng mấy thứ linh tinh này có thể đối phó tôi?"

"Cậu đã biết trong nước bị bỏ thuốc từ trước?"

Mãi đến lúc này, ánh mắt Phan Nguyên Đức mới thay đổi. Ông cắn răng hỏi: "Rốt cuộc, cậu là ai?"

"Ông còn không xứng để biết tên tôi". Tín Túc nhẹ giọng nói: "Ông chỉ cần biết, rất nhanh, ông sẽ thân bại danh liệt, mất đi tất cả. Ông có thể nghĩ đến cách thức thê thảm nhất".

Phan Nguyên Đức làm nhiều việc ác nhưng đầu óc thừa đủ dùng. Cục diện trước mắt khiến ông rất nhanh nhận ra được ngay từ khi Tín Túc tiếp xúc với ông lần đầu tiên không chừng là một ván cờ, rõ ràng là một cái bẫy. Chỉ chờ ông chui đầu vào lưới. Nhưng vì sao? Ai sẽ theo dõi ông bây giờ? Đối phương dùng thân phận gì để làm tất cả những việc này?

Trong lúc hai người đang đối chất, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa rất có quy luật, là ba tiếng nhỏ liên tục.

Tín Túc giống như nhớ ra gì đó, vội vàng nhìn đồng hồ, "A" một tiếng rồi lập tức quay người, đi ra phía phòng khách, lẩm bẩm tự nói: "Thế mà đã hết một giờ".

Cậu đứng ở cửa, vờ vịt hỏi: "Ai?"

Cách một cánh cửa, Tín Túc nghe thấy giọng nói cậu cực kỳ quen thuộc, bình tĩnh mà vững vàng: "Phục vụ phòng".

Thời gian hẹn đã đến, nếu người trong phòng không ra mở cửa, giây tiếp theo, Lâm Tái Xuyên sẽ trực tiếp phá cửa đi vào.

Mắt Tín Túc cuối cùng cũng hơi mang ý cười. Cậu lấy thẻ phòng bị Phan Nguyên Đức cố ý giấu trong tủ giầy, đặt trên khóa cảm ứng, mở cửa phòng.

Chỉ nháy mắt sau, Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào. Sau khi nhìn thấy người mở cửa là Tín Túc, vẻ mặt anh rõ ràng giãn hẳn ra. Anh đứng tại chỗ cẩn thận đánh giá cậu một lượt, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Em không sao chứ?"

Tín Túc nói: "Đương nhiên là em không có việc gì rồi!"

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Phan Nguyên Đức đâu?"

Tín Túc đi cùng anh về phía phòng ngủ, "Bị em khóa trong phòng ngủ. Hẳn ông ta không có gan nhảy qua cửa sổ, bỏ trốn từ tầng 30".

Phan Nguyên Đức đúng là không có lá gan đó. Ông ta mặt mày xanh mét ngồi trong phòng ngủ. Trong cơn nóng giận, ông ném máy quay vài trăm nghìn đồng nát tan.

Lúc Tín Túc không vui, cậu sẽ không để người làm mình không vui được vui vẻ. Mà có vài người dù nổi giận, cũng chỉ có thể ở trong phòng điên cuồng nhưng không làm được gì.

Lâm Tái Xuyên đẩy cửa đi vào, chiếc camera kia vừa hay rơi xuống cạnh chân anh. Vỏ xác bên ngoài vỡ nát đầy đất. Ống kính máy quay cũng bị vỡ thành mấy miếng. Anh hơi cau mày, nhấc chân, đem tất cả mảnh vỡ thủy tinh tập trung vào một chỗ bên cạnh rồi mới để Tín Túc đi vào.

"Hai người là một đám?"

Phan Nguyên Đức lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Tái Xuyên khoảng năm, sáu giây. Rõ ràng ông chưa từng gặp người này nhưng không hiểu sao, ông có một loại trực giác...

"Cậu là cảnh sát?!"

Hết chương 125
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.