Anh sẽ tha thứ cho em chứ?
Lâm Tái Xuyên luôn ngủ không sâu. Lúc tiếng sấm đánh xuống, anh đã hơi tỉnh nhưng không mở mắt.
Sét chớp sáng loang loáng, tiếng sấm đùng đoàng, mưa rơi xối xả. Ngoài cửa sổ, mưa to như thác nước, sấm sét ì ầm. Trong cơn dông tố, bên tai Lâm Tái Xuyên mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó. Hình như Tín Túc đang nói mơ.
Tín Túc vùi cả mặt vào lồng ngực anh, tiếng nói mơ truyền ra cũng mơ hồ không rõ.
Lâm Tái Xuyên lắng nghe phân biệt một lúc. Trong bóng đêm, anh khẽ nắm lấy tay cậu. Bàn tay đối phương ướt sũng, lạnh lẽo. Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày. Anh nhổm dậy, bật đèn đầu giường. Dựa vào ánh đèn mỏng manh, anh quay người nhìn về phía Tín Túc.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Tín Túc cực kì tái nhợt, hô hấp dồn dập. Giữa hai chân mày nhíu lại rất sâu. Miệng cậu không ngừng lẩm bẩm gì đó, giống như đang bị bóng đè.
"Không......"
Lâm Tái Xuyên cúi người, nhẹ giọng gọi cậu: "Tín Túc, tỉnh tỉnh".
Tín Túc giống như bị yêu quái hút hết máu, khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt, mồ hôi lạnh lấm tấm nhỏ xuống, hầu kết khẽ chuyển động. Môi cậu khẽ mấp máy, gần như không thể nghe rõ đang nói gì: "Mẹ... mẹ... Cứu với..."
Đoàng!
Bên ngoài cửa sổ, một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên. Cả người Tín Túc hơi run lên, đôi môi trắng bệch không còn màu máu. Cậu che lại hai tai, cả người co quắp cuộn tròn. Giọng cậu như tiếng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-trong-suong-mu/3455178/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.