Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thương Nghiên

*

* *

Chương 98.

Trong số bọn họ, nhất định có người đang nói dối

Cục Công an thành phố thông báo những người bị tình nghi có liên quan nhanh chóng ra làm chứng, tiếp thu điều tra. Sau khi Cố Hàn Chiêu rời đi, người đến đầu tiên là Tổng Giám đốc Tập đoàn Thịnh Thiên, Dương Kiến Chương. Người này năm nay 46 tuổi, tài sản hơn trăm triệu, có vợ, có con, bối cảnh gia đình cũng khá "cứng", là "nhân sĩ thành công" được rất nhiều người trong nghề muốn quỳ lạy. Người này giống như còn không biết cảnh sát gọi mình đến làm gì, lúc đi vào Cục Công an thành phố, vẻ mặt còn cực kỳ thảnh thơi.

Dương Kiến Chương ngồi trong phòng thẩm vấn, trầm mặc nhìn Lâm Tái Xuyên hai giây, "khụ" một tiếng rất có cảm giác tồn tại, ra vẻ nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó chủ động mở miệng nói: "Ngài muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi. Tối nay tôi còn có cuộc họp, đã đặt vé máy bay lúc 6 giờ, hẳn là không đi muộn nhỉ?"

"Đề nghị anh hiện tại báo trợ lý hủy bỏ vé máy bay. Chuyện này hẳn còn kịp". Lâm Tái Xuyên thản nhiên nói, "Hôm qua, Thiệu Từ đã báo án lên cơ quan công an, nói trong hai năm qua, anh đã nhiều lần thực hiện hành vi xâm hại cậu ấy".

Nghe Lâm Tái Xuyên nói những lời này, Dương Kiến Chương ban đầu là sửng sốt, sau đó, tự chỉ chỉ mặt mình, "Cái gì? Ngài nói tôi? Không nhận nhầm người chứ?"

Lâm Tái Xuyên: "Căn cứ lời khai của Thiệu Từ, lần gần nhất anh thực hiện hành vi xâm hại cậu ấy xảy ra vào tuần trước".

"........." Lỗ mũi Dương Kiến Chương phun phì phì, giống như nghe thấy lời vu khống. Quả thực như oan Thị Kính. Dương Kiến Chương sắc mặt xanh mét, tức giận nói: "Sao có thể?! Hơn một tháng nay, tôi còn chưa gặp cậu ta! Đây hoàn toàn là lời cáo buộc vô căn cứ! Chuyện này vẫn là để luật sư của tôi đến đây nói chuyện với các cậu đi!"

Bên ngoài phòng thẩm vấn cũng có thể nghe thấy tiếng quát tháo nổi giận lôi đình của Dương Kiến Chương. Cảnh sát bên ngoài không nhịn được mà bình luận: "Người này tính tình và thái độ thế này sao lên được cấp bậc tỷ phú nhỉ? Không phải nói những người thật sự làm ông lớn đều bình tĩnh, mặt không biến sắc, khẩu Phật tâm xà à?"

"Đầu thai thật tốt là được. Trong nhà có tiền, có thế, liên quan gì đến ông ta!"

"Trong buổi phát sóng trực tiếp, Thiệu Từ không nhắc đến tên của anh. Trước mắt, cảnh sát cũng chỉ bí mật điều tra trong phạm vi nhỏ, còn chưa đủ tình tiết nghiêm trọng cấu thành tội phỉ báng", Lâm Tái Xuyên thờ ơ nói, "Đây chỉ là quy trình thủ tục điều tra thông thường của cảnh sát chúng tôi sau khi nhận được báo án. Hi vọng anh có thể hiểu và phối hợp điều tra".

Dương Kiến Chương tức muốn hộc máu, ra sức đập bàn rầm một cái, giọng gay gắt: "Thế là có ý gì? Chẳng lẽ bắt tôi cứ để mặc cậu ta ăn nói bừa bãi như vậy?!"

Tín Túc ngồi bên cạnh lười biếng mở miệng, nói: "Không có phân thì làm gì có ruồi bọ. Kể cả Thiệu Từ thật sự bôi nhọ anh, không phải anh cũng nên nghĩ lại một chút xem vì sao anh ấy vô duyên vô cớ lại hắt nước bẩn lên đầu anh à?"

Nghe câu này, Dương Kiến Chương quay đầu rắc một tiếng, ánh mắt hung ác nhìn Tín Túc chằm chằm, mặt đỏ bừng, cổ gân lên. Rõ ràng bị lời ngụy biện này chọc giận.

Ngụy Bình Lương ngồi trong phòng chỉ huy lắc lắc đầu: "Hừ, tài ăn nói của cậu Tín Túc này đúng là tiến bộ mỗi ngày".

Chuyện tới lúc này, Tín Túc cũng không sợ rút dây động rừng. Cậu cố ý nói thêm một câu đầy ẩn ý sâu xa càng khiến Dương Kiến Chương thêm lo lắng đề phòng: "Huống chi, không ai rõ ràng hơn chính bản thân anh về việc rốt cuộc anh có làm việc gì trái pháp luật không".

Dương Kiến Chương: "Cậu nói thế là có ý gì?"

"Anh thật sự cho rằng cảnh sát không tra ra vấn đề của anh à?"

Tín Túc lạnh lùng nhìn Dương Kiến Chương, hỏi: "Tối 30 Tết, anh ở đâu?"

Nghe đến ngày này, vẻ mặt Dương Kiến Chương lập tức hơi thay đổi. Người này vốn đang bùng nổ như con gà chọi, nghe xong câu này, mấy chiếc lông xù ra có xu thế từ từ biến mất, cột sống dựng thẳng cũng mềm xuống.

Mấy giây sau, Dương Kiến Chương ra vẻ trấn định, nói: "Ăn Tết. Tôi cùng mấy người bạn ra ngoài ăn cơm. Ngày cuối cùng tập trung một chỗ chơi đùa ầm ĩ. Hơn 2 giờ sáng, chúng tôi tan cuộc. Một mình tôi lái xe trở về chung cư của mình".

"Ngày 30 Tết, 2 giờ sáng, sau khi kết thúc hoạt động, ông ta bảo tôi đi cùng ông ta trở lại chung cư của ông ta..."

Thời gian cùng lộ tuyến hành động của Dương Kiến Chương hoàn toàn ăn khớp với nội dung lời khai của Thiệu Từ trong phòng thẩm vấn!

Tín Túc lặng lẽ liếc nhìn Lâm Tái Xuyên. Sau đó, cậu lại nhìn về phía Dương Kiến Chương, giọng không giấu được vẻ châm chọc mơ hồ: "Anh có vợ, có con. Tối 30 Tết không về nhà ăn Tết cùng người nhà lại chạy ra ngoài uống rượu với một đám bạn xấu. Sau đó, còn một mình quay về chung cư... Anh cảm thấy lời này nói ra nghe rất đáng tin à?"

"Ha, cảnh sát lại còn quan tâm sinh hoạt cá nhân của tôi à?" Dương Kiến Chương cười lạnh một tiếng, "Hôn nhân của tôi và vợ từ lâu chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Hai người chúng tôi vẫn luôn là ai chơi theo ý người nấy. Chuyện này có vấn đề gì không?"

Ông ta lại tức giận nói: "Hôm đó, tôi ăn cơm cùng mấy người bạn. Bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi. Không tin, các cậu gọi điện cho từng người đó mà hỏi. Căn bản, tôi chưa gặp Thiệu Từ!"

Nhưng bằng vào năng lực của Dương Kiến Chương, ông cũng không cần tự mình đến hiện trường hoạt động đón Thiệu Từ mà chỉ cần cử một người đến đón. Thậm chí, ông chỉ cần gọi điện thoại là có thể dễ dàng khống chế Thiệu Từ trong lòng bàn tay.

Lâm Tái Xuyên khẽ cau mày.

Dương Kiến Chương thấy hai cảnh sát đối diện đều không nói gì, thái độ càng thêm cứng rắn, "Các cậu dựa vào gì mà nghi ngờ tôi? Chỉ bằng một cái miệng của tên Thiệu Từ kia à? Cậu ta có chứng cứ gì không? Mở miệng, đóng miệng nói bừa, ai mà không làm được?"

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Cảnh sát chỉ đang dựa vào các chứng cứ hiện có tiến hành điều tra theo trình tự thủ tục bình thường, không có quyền định tội cho anh. Nếu anh cùng Thiệu Từ thật sự không có quan hệ, chúng tôi đương nhiên sẽ không khiến người vô tội bị oan".

Dương Kiến Chương: "Gọi Thiệu Từ đến đây! Tôi thật muốn hỏi cậu ta một chút xem mục đích cậu ta tạt chậu phân này lên người tôi để làm gì".

Nghe thấy yêu cầu này, cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn đều cực kỳ khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy nghi phạm còn thẳng thắn hùng hồn chủ động yêu cầu đối mặt với người báo án, muốn đối chất trong phòng thẩm vấn.

Trước mắt, nếu hai bên đều không lấy ra được chứng cứ xác thực, không bằng để bọn họ đối chất với nhau, nhìn xem rốt cuộc ai đang diễn kịch... Có điều, chuyện này cần phải được chính Thiệu Từ đồng ý. Dù sao Thiệu Từ là người bị hại, nhất là còn trải qua việc bị xâm hại như vậy, chưa chắc anh ta đồng ý đối mặt với người có sở thích hành hung người khác.

Chương Phỉ vào phòng cho khách gặp Thiệu Từ, nói với anh mục đích mình đến. Thiệu Từ trầm mặc vài giây, hơi gật đầu, đồng ý.

Thiệu Từ cùng Chương Phỉ đi vào phòng thẩm vấn. Nhìn thấy Dương Kiến Chương mặt người dạ chó, mặt Thiệu Từ lộ rõ vẻ hận thù và chán ghét.

Dương Kiến Chương thấy Thiệu Từ liền tức giận mắng ầm ầm: "Mọi người đều nói nói gái điếm vô tình, đào kép vô nghĩa. Tôi thật sự là không nghĩ đến, Thiệu Từ à. Mấy năm nay, tôi đối với cậu không tệ nhỉ? Nếu cậu là người còn có một chút lương tâm thì không đến mức cắn ngược lại tôi một cái thế này chứ nhỉ?!"

"Lương tâm?" Hai mắt Thiệu Từ lẳng lặng nhìn đối phương chằm chằm, lạnh lùng nói, "Ông cũng có thứ này à?"

"Đúng. Tôi thừa nhận cậu lớn lên có tí nhan sắc. Trong giới, người có ý định với cậu cũng không ít". Dương Kiến Chương giọng khinh miệt, nói, "Nhưng nếu tôi muốn ra tay với cậu mà còn phải chờ đến hôm nay à? Nếu thật sự có ý với cậu, lúc cậu vừa vào giới giải trí, tôi đã nắm cậu trong tay".

Thiệu Từ thấp giọng chất vấn: "Chẳng lẽ không đúng thế à?! Từ hai năm trước, ông đã bắt đầu khống chế tôi".

Trong lúc nhất thời, trên mặt Dương Kiến Chương lộ rõ vẻ không thể hình dung. Ông trừng lớn tròng mắt, nói: "Cậu có ý gì? Hai năm trước, hai ta nói tổng cộng được mấy câu?!"

Thiệu Từ lạnh lùng nói: "Ông cần gì biết rõ còn cố hỏi?"

Dương Kiến Chương vớ vẩn "Hừ" một tiếng, "Cậu đang nói gì? Tôi thật sự chưa từng gây tội với cậu, Thiệu Từ? Tháng bảy năm ngoái, tôi còn đề cử cậu cho vai nam hai trong phim của đạo diễn Chung. Bộ phim điện ảnh kia phòng bán vé hơn 2 tỷ. Cậu không cảm ơn thì thôi..."

Thiệu Từ không thể nhịn được nữa cắt lời đối phương, giọng vì cảm xúc kịch liệt nào đó mà run lên: "Vì sao ông lại đề cử tôi với ông ta, chẳng lẽ ông không rõ à?!"

"Mẹ mày! Thối vừa thôi! Có con đàn bà hay thằng đàn ông nào theo tôi không phải tự nguyện? Ông đây chưa bao giờ chơi trò cưỡng bức bắt ép!" Dương Kiến Chương giận dữ, như thể con thú hoang có thể lao lên bất cứ lúc nào. Ông đi đi lại lại hai vòng trong phòng thẩm vấn, sàn nhà vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Đột nhiên, ông dừng lại, hai mắt long lên sòng sọc, nhìn chằm chằm Thiệu Từ, nói từng chữ một: "Được rồi. Cậu nói tôi cưỡng hiếp cậu, đúng không? Vậy cậu nói đi, tôi xuống tay với cậu thế nào? Làm tình với cậu thế nào? Cậu thử nói lại toàn bộ quá trình cho tôi nghe thử xem! Nói cho mấy cảnh sát ở đây nghe thử một chút!"

Dương Kiến Chương gần như mang theo ác ý nào đó, nói: "Dựa vào cách nói của cậu, hai chúng ta làm tình với nhau nhiều lần như vậy, hẳn cậu rất hiểu biết tôi. Hình dạng, kích cỡ mọi thứ thế nào, trên người, hình xăm, vết bớt ở đâu chắc đều nắm rõ? Vậy cậu nói cho tôi nghe một chút xem nào!"

Lời nói kia như một con dao nhỏ ngâm trong thuốc độc đột nhiên cắm thẳng vào tim. Thiệu Từ nhắm hai mắt lại, thở gấp gáp không xong, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, gương mặt hiện lên vẻ đau khổ khó có thể chịu đựng được.

Một lúc lâu sau, anh nắm chặt hai tay, từng chữ, từng chữ khô cằn thoát khỏi cổ họng: "Trên ngực phải của ông có một vết bớt màu nâu, lớn bằng ngón cái. Quá ghê tởm... Dương Kiến Chương, chỉ cần liếc mắt nhìn ông, tôi đã thấy buồn nôn".

Sắc mặt Dương Kiến Chương đột nhiên cứng đờ.

Nghe xong trận đối chất ầm ĩ này, những người đứng nghe bên ngoài phòng thẩm vấn đều sợ ngây người. Nếu không phải bọn họ đang mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, quả thực chính là một đám quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng.

Hạ Tranh lẩm bẩm nói: "Tốt nhất vẫn là đi tìm chứng cứ đi. Hai người này đều không giống đang diễn".

Dương Kiến Chương bị tạm giữ tại Cục Công an thành phố. Nhưng nếu không có chứng cứ mới xuất hiện, Lâm Tái Xuyên nhiều nhất chỉ có thể tạm giữ người này 24 giờ. Dương Kiến Chương không phải người có tên trong danh sách lần trước nhưng có khả năng là "cá lọt lưới" không ai phát hiện.

Bởi vì vụ án mất tích của Thiệu Từ, phần lớn các cảnh sát đều tăng ca suốt hai đêm liên tục. Hôm nay, Lâm Tái Xuyên không ngủ lại trong văn phòng mà đi về nhà cùng Tín Túc. Lúc về đến nhà đã là hơn 12 giờ đêm.

Tín Túc tắm rửa xong xuôi, gối đầu lên cánh tay Lâm Tái Xuyên. Cậu nằm nghiêng người, gần như dán cả người mình lên người anh. Hiện giờ, Tín Túc lúc ngủ không còn chui đầu vào trong chăn như trước. Dù sao, mỗi lần chờ cậu ngủ say, Lâm Tái Xuyên đều sẽ kéo đầu cậu ra khỏi chăn để hít thở không khí trong lành. Nên ngủ thế này cũng rất tốt.

Tắt đèn, cậu buồn chán vươn tay nắm lấy năm ngón tay của Lâm Tái Xuyên, hết nắm bên trái lại đến bên phải, sau đó lại nghịch lại từng ngón.

Lâm Tái Xuyên nói: "Em sao thế? Muộn thế này rồi mà chưa buồn ngủ à?"

Tín Túc lười biếng ngáp một cái, giọng mang theo vẻ buồn ngủ: "Em mệt rồi nhưng nghĩ vụ án hôm nay nên hơi hưng phấn".

Lâm Tái Xuyên chậm rãi giữ ngón tay cậu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ừm. Em thấy thế nào?"

"Em không biết". Tín Túc nghĩ nghĩ, hiếm khi đưa ra câu trả lời không chắc chắn, "Luôn có cảm giác có chỗ nào đó kì lạ không nói nên lời. Bản thân em suy đoán, biểu hiện và phản ứng của Dương Kiến Chương trong phòng thẩm vấn không giống đang nói dối. Dáng vẻ căm phẫn lại khiếp sợ này rất khó phát huy biểu diễn bộc phát tại hiện trường. Hơn nữa, cảnh sát hiện giờ cũng không có bằng chứng. Nếu người này thật sự làm gì đó với Thiệu Từ, chỉ cần thề thốt phủ nhận là được, không cần phải biểu hiện tức giận như vậy. Trừ phi, người này có rối loạn nhân cách thích biểu diễn. Nhưng hành tung của người này đêm 30 Tết lại trùng khớp với lời khai của Thiệu Từ. Hơn nữa, lời của bản thân Dương Kiến Chương nói về những việc phát sinh tối hôm đó cũng khá mơ hồ. Rõ ràng Dương Kiến Chương đang che giấu chuyện gì đó không thể để người khác biết. Lúc này, điểm duy nhất có thể xác định chính là trong số bọn họ, nhất định có người đang nói dối".

Tín Túc hơi ngẩng đầu lên, đường vân trên con ngươi như khuếch tán trong bóng đêm. Một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đến mê hoặc lòng người.

"Anh cảm thấy thế nào?"

Hết chương 98
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.