Chương trước
Chương sau
Khẳng định có người từ Thành Cẩm Tú mang một thi thể ra ngoài, Lâm Tái Xuyên dẫn người đến Thành Cảm Tú, áp giải toàn bộ nhân viên liên quan về Cục Công an thành phố thẩm vấn.

Trịnh Trị Quốc ở Cục Công an thu xếp công tác điều tra liên quan.

Lời của Tín Túc mặc dù hơi thất đức nhưng đúng là sự thật. Thi thể vớt từ biển lên chính là Triệu Minh Viện đang mất tích. Không cần phải xác minh thông tin của thi thể, cũng không cần tiếp tục tìm kiếm nữ sinh mất tích, lượng công việc của Cục Công an thành phố giảm đi một nửa.

Tín Túc vốn tối nay phải đến Thành Cẩm Tú liên hệ bên kia, cũng xác định sẽ giao "tiền chuộc" Chung Tình. Nhưng lúc này Thành Cẩm Tú đang bị khám xét, cậu có đầy đủ lý do để đối phương leo cây.

Ở câu lạc bộ xảy ra án mạng, Lâm Tái Xuyên dẫn toàn bộ quản lý và nhân viên trở về Cục Công an thành phố. Tín Túc ở văn phòng nhìn thấy đối phương dẫn người đi dưới tầng một, liền chủ động "tránh mặt".

Mặc dù Tín Túc luôn đeo mặt nạ lúc tiếp xúc với những người đó. Nhưng dù sao đôi mắt của cậu thật sự quá đặc biệt, đứng nhìn gần rất dễ bị nhận ra. Tạm thời lúc này, cậu chưa thể dùng thân phận cảnh sát gặp mặt những người này.

Cảnh sát tìm được căn phòng phát sinh án mạng ở câu lạc bộ nhưng hiện trường gần như đã bị dọn dẹp hoàn toàn, không tìm được manh mối có giá trị nào.

Lâm Tái Xuyên bảo nhân viên kỹ thuật khám nghiệm hiện trường kiểm tra vân tay trên vô lăng chiếc xe không biển số kia, đối chiếu với vân tay của mấy người bị dẫn về, tìm được "tài xế" chở thi thể Triệu Minh Viện đi.

Đó là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, dáng người cao khoảng 1 mét 6, thấp bé lại béo. Gương mặt thậm chí có thể nói là chất phác, mang vẻ hơi thiếu hụt trí tuệ. Trong phòng thẩm vấn, biểu hiện của người này giống một kẻ ngốc, hỏi một đã không biết ba, nói oang oang: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết cô ta chết thế nào! Buổi sáng, có người nhìn thấy cô ta chết trong phòng, chúng tôi đều vô cùng sợ hãi! Loại chuyện này, ai mà ngờ được!"



Người giả ngốc Lâm Tái Xuyên đã gặp nhiều. Mặt anh vô cảm, thản nhiên hỏi: "Phát sinh án mạng, sao không báo cảnh sát? Phản ứng đầu tiên lại là vứt xác. Có mục đích gì không thể nói cho người khác à?"

Người đàn ông nghe được lời này, vội vàng xoa xoa hai tay, chân mày rậm rạp, mắt to cười mỉa, nói: "Lúc ấy là do nghĩ làm lớn chuyện này, quấy rầy đến cảnh sát sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng câu lạc bộ chúng tôi. Rốt cuộc là ở chỗ chúng tôi có người chết nên nghĩ dù sao người cũng chết rồi... Tìm chỗ không ai biết, lặng lẽ chôn cất cô ấy".

Lời nói này quả thật rất giống giọng điệu của kẻ khốn nạn. Ánh mắt Lâm Tái Xuyên sắc bén lạnh băng nhìn đối phương chằm chằm, lạnh giọng nói: "Xử lý thi thể, dọn phòng, vứt xác xuống đáy biển, mấy người có vẻ rất quen tay. Không phải lần đầu nhỉ?"

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt: "Không có, tuyệt đối không có. Lúc ấy chính là xảy ra mạng người, không biết nên làm gì nên mới muốn tìm chỗ yên tĩnh xử lý thi thể".

Lâm Tái Xuyên lại hỏi: "Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Trừ bỏ Triệu Minh Viện, trong phòng còn có những ai?"

Triệu Minh Viện vì sao lại ngạt thở tử vong? Đêm hôm đó, cô ta đã trải qua chuyện gì?

Người đàn ông trả lời: "Chuyện này tôi cũng không biết. Lúc ấy, tôi cũng không ở trong phòng đó. Khách hàng đặt phòng, chúng tôi không dám tự ý đi vào. Tôi chỉ là một người phụ trách xe cộ. Chuyện này anh hỏi giám đốc của chúng tôi ấy. Anh ta phụ trách tiếp đón khách hàng".

Mấy lời này hẳn ông ta không nói sai. Với thân phận của người đàn ông này, ông ta không tiếp xúc đến mấy "khách hàng", cũng không rõ thân phận bọn họ lắm.

Lâm Tái Xuyên hơi cúi người, giọng lạnh lùng nhưng rõ ràng, nói với đối phương: "Anh ném thi thể nạn nhân Triệu Minh Viện xuống biển Phù Hải. Đây là hành vi cố ý ác tính, khiến thi thể bị ngâm trong nước hơn 48 tiếng, lúc vớt lên đã biến dạng hoàn toàn, tổn hại nghiêm trọng".

"Hành vi của anh bị nghi ngờ có liên quan cấu thành tội vũ nhục thi thể. Đối tội này, anh còn muốn thanh minh gì không?"

Lúc này, sắc mặt người đàn ông đã không còn hiền lành như khi vừa bước vào phòng thẩm vấn. Thịt mỡ trên mặt ông hơi rung lên.

Ông cắn chặt răng, nghĩ thầm, cùng lắm là kết án một hai năm tù. Nói không chừng lúc đó còn có thể hoãn thi hành hình phạt. Nhận thì nhận.

"...... Không có."

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Không có ý kiến khác thì ký tên trên bản ghi chép đi".

Người đàn ông nhìn bản ghi chép thẩm vấn Lâm Tái Xuyên đưa qua, chần chờ một chút, cuối cùng cũng kí tên.

Sau khi người đàn ông này nhận tội, đến lượt giám đốc Thành Cẩm Tú, Sở Minh Phong, đi vào.

Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, "Vụ án này phát sinh ở câu lạc bộ tư nhân do anh quản lý. Căn cứ lời khai của Phùng Nghiệp Lân, là anh sai anh ta vứt xác xuống biển Phù Hải".

Sở Minh Phong cùng Phùng Nghiệp Lân mở mồm là nói lung tung là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Người này mặc một bộ vest lịch sự nho nhã rất vừa người, hơi khom lưng, thái độ trước mặt Lâm Tái Xuyên có vẻ rất thành khẩn, "Đúng vậy. Lúc ấy cũng là do sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình, nghĩ muốn dàn xếp chuyện cho ổn thỏa nên nhất thời đi sai đường. Nếu... cho tôi cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ chọn báo cảnh sát".

"Làm phát sinh án mạng ở câu lạc bộ do tôi phụ trách, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi nhất định sẽ cố gắng tích cực hết sức phối hợp điều tra của cảnh sát. Anh muốn biết gì đều có thể hỏi tôi".

Mấy lời này nghe có vẻ rất chân thành, phát ra từ đáy lòng. Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn đối phương, giọng bình tĩnh: "Tối hôm đó, ở cùng Triệu Minh Viện có những ai?"

Bên trong tổ chức sẽ không phát sinh nội chiến. Nhưng vụ án này do liên quan đến mạng người nên nhất định phải có một "nghi phạm". Vì vậy, chỉ đành đẩy người khác ra gánh tội thay. Sở Minh Phong đã có chuẩn bị từ trước, nói: "Là một người tên Từ Quốc Nguyên. Nhưng hiện giờ, chúng tôi không liên hệ được ông ta".

"Chỉ có một mình người này à?"

"Ở lễ tân chỉ lưu lại thông tin của một mình ông ta. Ông ta thuê phòng. Còn việc ông ta có dẫn người vào không thì chúng tôi cũng không rõ lắm".



Lâm Tái Xuyên nhất thời không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đối phương một lúc.

Sở Minh Phong bị Lâm Tái Xuyên nhìn, lưng ngứa như bị kim chích. Ngoài mặt, ông ta cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng bàn tay đã ra một lớp mồ hôi lạnh.

Lâm Tái Xuyên đứng dậy nói: "Cục Công an thành phố còn nhận được thông tin tố cáo bằng tên thật của người dân rằng bên trong Thành Cẩm Tú tổ chức hành vi tụ tập mua bán mại dâm".

Sắc mặt Sở Minh Phong lập tức thay đổi, kiên quyết phủ nhận, nói: "Câu lạc bộ của chúng tôi tuyệt đối không phát sinh loại việc này!"

"Có đúng không?" Giọng Lâm Tái Xuyên đột nhiên trầm xuống, mang theo cảm giác áp lực dày đặc, nặng nề. Anh cúi người nhìn chằm chằm Sở Minh Phong, nói rõ từng chữ: "Khi còn sống, Triệu Minh Viện có dấu vết bị xâm hại, không giống lời anh nói lắm. Chuyện xảy ra ở câu lạc bộ của các anh, anh nói anh không biết... Có chuyện này sao?"

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Sở Minh Phong lăn xuống dưới.

"Hiện nhân viên kĩ thuật có chuyên môn đang khôi phục video giám sát bên trong Thành Cẩm Tú". Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói với đối phương, "Thời gian từ giờ đến lúc trước khi khôi phục video ghi hình là cơ hội cuối cùng để anh lập công chuộc tội. Anh có thể ngồi đây suy nghĩ cho kĩ đi".

Hạ Tranh nghe được tin tức từ trong phòng thẩm vấn, đang muốn điều tra xem Từ Quốc Nguyên là ai, giọng Tín Túc đã vang lên, "Từ Quốc Nguyên, Phó Giám đốc phụ trách tài chính Tập đoàn Phí Đột. Nếu ông ta còn chưa bỏ chạy, có thể đến thẳng công ty bắt người".

Hạ Tranh vừa định đứng dậy lại ngồi xuống, nhất thời không có lời nào để nói, dựng thẳng ngón tay với Tín Túc.

Đến lúc này, công tác phá án nhằm vào tổ chức kia cuối cùng mới có một chút tiến triển.

Nhưng mà, mới chỉ là một Thành Cẩm Tú mà thôi. Đây có lẽ chỉ là một trong số rất nhiều hang ổ của bọn họ, những người bị liên lụy kéo ra mới chỉ là một ít tay chân râu ria không đáng giá.

Lâm Tái Xuyên nói: "Nữ sinh bị hại bị người tấn công, đều ở trên đường đi học về, đi học, hoặc khi đi một mình trên đường. Hơn nữa, đều phát sinh ở nơi góc chết của máy theo dõi. Hiện trường vụ án rất khó lưu lại dấu vết".

"Trong lòng chúng ta biết rõ, Hình Chiêu là chủ mưu trong vụ án cưỡng bức mại dâm lớn. Nhưng ngoại trừ tấm ảnh chụp mơ hồ kia, trước mắt còn chưa tìm được chứng cứ chứng minh mối liên hệ giữa ông ta với người bị hại".

Hạ Tranh nhíu mày nói: "Ông ta có liên hệ với nhiều người bị hại như vậy. Chuyện này không thể dùng "trùng hợp" để giải thích. Chúng ta có cần gọi Hình Chiêu đến hỏi chuyện không?"

Lâm Tái Xuyên lại nói: "Không. Theo dõi ông ta 24 giờ. Tôi sẽ điều hai người bí mật giám sát hành trình của ông ta. Ngoại trừ việc này, không cần có bất kì động tác khác nào".

Tín Túc nghe vậy nao nao, sau đó nhận ra tính toán của Lâm Tái Xuyên, nở nụ cười: "Phỏng chừng từ tối nay, Hình Chiêu sẽ không thể ngủ một giấc tử tế rồi".

Cảnh sát đã dẫn tất cả người ở Thành Cẩm Tú về Cục Công an thành phố. Trong số này có rất nhiều người bên trong tổ chức. Có thể có người không chịu được áp lực mà khai ra Hình Chiêu hay không, Cục Công an sẽ điều tra đến bước nào, rõ ràng đã nghi ngờ ông ta, sao còn chưa nói chuyện trực tiếp với ông ta...

Hình Chiêu đúng thật chỉ sợ khó có thể đi vào giấc ngủ.

Ngồi trong phòng thẩm vấn cả một buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tái Xuyên lái xe rời khỏi Cục Công an, nhìn thấy ở phía đường lớn phía bên kia có một người phụ nữ mặc kiểu nông thôn, trên cổ quàng một cái khăn lớn theo phong cách thường thấy của thế kỉ trước, trên tay xách một chiếc túi nilon không rõ đựng những gì, đi loanh quanh trước cửa Cục Công an.

Lâm Tái Xuyên nhìn thoáng qua thấy người này hơi quen mắt nên dừng xe ven đường, đi bộ đến gần chỗ người phụ nữ, hơi bất ngờ, nói: "Chào dì. Sao dì lại đến đây?"

"Đội trưởng Lâm."

Người phụ nữ này là mẹ Lưu Tĩnh, Trương Tú Vân.



Trương Tú Vân dùng tiếng phổ thông sứt sẹo kì lạ, nói lắp bắp: "Tôi... Tôi tới đưa các cậu mấy thứ. Đều là trong nhà trồng được. So với rau củ bán bên ngoài ăn lành mạnh hơn".

"Các cậu thời gian dài như vậy vẫn luôn bôn ba khắp nơi vì vụ án con gái tôi. Tôi là một bà già nhà quê cũng không giúp được gì, chỉ có thể đưa ít đồ ăn lại đây".

Nói xong, bà dúi túi xách trên tay vào tay Lâm Tái Xuyên.

Lâm Tái Xuyên chăm chú nhìn bà, điềm đạm nói: "Dì à, đây là việc chúng cháu nên làm".

"Nhận lấy đi." Trương Tú Vân kiên trì nói, "Nếu cậu không cầm, tôi sẽ đặt ở cửa Cục Công an. Tôi đi rồi, sẽ bị người khác lấy trộm mất".

Lâm Tái Xuyên nhìn đồ trong túi, đều là rau củ quả nhà trồng. Anh lấy ra di động, nói nhã nhặn: "Dì à, nếu vậy thì để cháu mua theo giá thị trường, được không?"

"Tôi giờ không thiếu tiền". Trương Tú Vân nói, "Vị cảnh sát Tín Túc kia cho tôi tiền. Lại còn tìm người khám bệnh cho tôi. Tôi luôn muốn cảm ơn cậu ta".

Mặt Lâm Tái Xuyên lộ vẻ bất ngờ: "Sao cơ?"

Tín Túc sao?

Trương Tú Vân thấy anh giống như còn không biết chuyện này, liền nói với anh: "Hôm đó, sau khi từ Cục Công an thành phố trở về, vị cảnh sát kia cử người đến dẫn tôi đi bệnh viện làm kiểm tra, còn nói tôi không cần lo nghĩ chi phí thuốc thang và khám chữa bệnh".

"Nhưng mà, thật ra, một mình tôi tồn tại cũng không có ý nghĩa gì. Còn nhờ cậu nói với cậu ta, không cần phí tiền vô ích vì tôi".

Nghe được lời kể của Trương Tú Vân, Lâm Tái Xuyên gần như thấy kinh ngạc...

Anh còn nhớ rõ Tín Túc lúc ấy bịa lời nói dối gạt Trương Tú Vân, còn vô cùng lạnh nhạt nói với anh: "Trước khi bà ấy lâm chung, nói một lời nói dối có ý tốt".

Giống như kết luận Trương Tú Vân không còn sống được bao lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.