“Chu tiên sinh, tôi muốn nói cho cậu biết. Từ hôm nay trở đi, Lâm Thiên Sơn tôi chính thức trở thành tình địch của cậu.” —————————————– Lại một tuần đi làm. Cảnh Triệt thấy mình cũng có khi mắc phải hội chứng sáng thứ hai (1) không chừng, mặc dù đang thực tập nhưng cậu vẫn thấy căng thẳng lẫn mệt mỏi. Quả thật đi làm còn mệt hơn so với đến trường ấy chứ. Cảnh Triệt bắt đầu cực hoài niệm những ngày tháng nhàn nhã ăn rồi lại ngủ, rồi viết mấy thứ linh tinh, rồi đến “Vân luyến” làm việc. Nếu không phải đi thực tập ấy, mà lúc này còn là kỳ nghỉ hè nữa, hẳn là mình còn đang nằm ở nhà xem ti vi ăn dưa hấu chắc luôn. Tuy là ba mẹ sẽ lải nhải vài câu, nhưng tóm lại vẫn sẽ là những khoảng thời gian thoải mái không phải chịu chút áp lực tâm lí nào. Hôm qua sau khi ra khỏi hiệu sách, Cảnh Triệt đi ăn cơm với Chu Diệc Trạm, mà bởi vì Chu Diệc Trạm tạm thời có việc phải đến phòng triển lãm ảnh nên cậu bèn trở về nhà, bật đèn đọc cuốn tiểu thuyết mới mua, sau đó đi ngủ sớm một hôm. Tuy ngủ hơi sớm nhưng lúc tỉnh lại không chút tinh thần nào, y như mới thức đêm chạy bản thảo vậy. Lúc Cảnh Triệt rửa mặt xong, định ra ngoài thì vừa vặn gặp Cố Tự Do đang đẩy cửa bước vào. Từ sau khi thi cử xong xuôi, Cố Tự Do vẫn luôn ở chỗ Đào Nhiễm, hình như chưa trở về lần nào. “Sao mới sáng vầy đã về rồi?” Cảnh Triệt nói xong bèn tránh sang một bên huyền quan (2). Cố Tự Do vẫn đứng nơi cửa không nhúc nhích, đôi mắt hơi xếch nhìn chằm chằm vào Cảnh Triệt. “Tự Do?” Cảnh Triệt nghi hoặc nhìn Cố Tự Do. “Tiểu Triệt, cậu…” Cố Tự Do mở miệng, rồi lại ngừng. Cảnh Triệt đợi y nói tiếp, mắt đảo xuống phía dưới, nhìn thấy tờ báo Cố Tự Do đang cầm trên tay. Chỉ bằng cái nhìn này thôi, Cảnh Triệt đã hiểu vì sao Cố Tự Do lại đến đây từ sáng sớm thế này. Cảnh Triệt lấy tờ báo buổi sáng trong tay Cố Tự Do, xem tiêu đề: “Đội trưởng Lam Thiên của nhóm nhạc nổi tiếng EYE, đêm khuya hẹn gặp bạn trai, cử chỉ thân mật ôm hôn nhau bên đường”. Tuy ảnh chụp in trên báo không rõ cho lắm nhưng cũng đủ để người ta nhận ra được có hai người đang ôm nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo, mà một người trong đó đúng là Lam Thiên. Người khác tuy không chụp cận mặt được nhưng đối với Cảnh Triệt mà nói, dáng người và bộ trang phục đó cũng đủ để chứng minh người này là Chu Diệc Trạm. Cảnh Triệt nhìn tấm ảnh chụp lúc Chu Diệc Trạm nửa ôm Lam Thiên nơi cửa quán bar, lúc Chu Diệc Trạm dùng hai tay vòng quanh eo của Lam Thiên đứng bên đường, và cả lúc Chu Diệc Trạm cùng Lam Thiên ôm hôn nhau dưới ngọn đèn. Thì ra sáng hôm qua Chu Diệc Trạm đến sớm vậy là để giải thích cho mình về chuyện này. Xem ra hắn cũng không biết được năng lực của bọn chó săn đây. Cảnh Triệt nhớ lại câu nói của Chu Diệc Trạm: “Cậu ấy say rượu, rồi anh đưa cậu ấy đến chỗ Văn Lạc.” Sau khi tóm lược xong đủ loại tình tiết đã xảy ra, Cảnh Triệt chỉ cảm thấy ngôn ngữ thật con mẹ nó bất lực. Trên mạng thường có một bài post lấy tiêu đề kèm dấu ngoặc kép như thế này — Có ảnh tức có chân tướng. Thế đây xem như là chân tướng rồi sao? Cảnh Triệt cầm tờ báo, bỗng nhiên cảm thấy chứng bệnh sáng thứ hai của mình ngày càng nghiêm trọng hơn, ngực đau đến mức sắp không thể thở nổi nữa. Văn Lạc cầm tờ báo, vẻ mặt như muốn điên lên, Tiểu Khê cũng hơi sợ sệt nhìn Lam Thiên, Hổ Phách vẫn thản nhiên, Lam Thiên thì yên lặng để chuyên viên trang điểm tạo kiểu tóc, trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. “Cậu nhìn xem, nhìn xem!” Văn Lạc đi đi lại lại trong phòng hóa trang, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lam Thiên, mắt như muốn phun lửa: “Còn may là thiếu gia thứ hai nhà họ Chu rất ít khi lộ mặt trước giới truyền thông nên bây giờ họ chỉ xem như là một người đàn ông bí ẩn mà thôi, nếu không cậu cứ chờ bị cấm vận đi!” Tiểu Khê vừa nghe đến “cấm vận” đã cuống quýt: “Anh Văn, chuyện này… không nghiêm trọng vậy chứ…” “Nghiêm trọng? Cậu ấy là thần tượng, giờ chuyện này… nếu là phụ nữ thì còn may ra, nhưng đây lại là đàn ông, mà người đàn ông này không phải ai khác mà chính là em trai của chủ tịch Chu thị!” Văn Lạc gào lên. Ngày đó Chu Diệc Trạm đưa Lam Thiên đến nhà anh ta, anh ta đã bắt đầu lo lắng, chỉ mong không bị chụp lén, kết quả… Quả thật là sợ cái gì liền đến cái đó. “Chuyện của em em sẽ tự chịu trách nhiệm.” Lam Thiên bình tĩnh nói. “Đây là chuyện của riêng cậu ư? Cậu là đội trưởng của một nhóm, cậu có chuyện tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm đấy.” Thái độ của Lam Thiên thật sự khiến Văn Lạc tức ói máu. “Tự chịu trách nhiệm.” Lam Thiên vẫn câu cũ. Chu Diệc Trạm đang bận kiểm tra mấy thứ ở phòng triển lãm thì nhạc chuông điện thoại từ Chu Diệc Lan vang lên. “Về nhà, ngay bây giờ.” Chu Diệc Lan chỉ nói năm chữ đã cúp điện thoại. Chu Diệc Trạm dù có nghi hoặc nhưng khi ngẫm đến sự uy nghiêm của anh hai vẫn ngừng công việc lại, lái ô tô về nhà. Vừa vào cửa, lão quản gia ra hiệu bảo hắn mau lên thư phòng trên tầng hai, Chu Diệc Lan đang đợi hắn. Đẩy cửa thư phòng, Chu Diệc Trạm nhìn thấy bóng lưng trước cửa sổ của Chu Diệc Lan đang quay về phía mình. “Tối thứ sáu em đã ở đâu?” Chu Diệc Lan không xoay người lại, giọng nói cực kỳ lạnh lùng. “Gặp một người bạn cũ.” Chu Diệc Trạm nhàn nhạt đáp lời, trong lòng bắt đầu đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra. “Tin tức anh sẽ gắng sức áp chế, nhưng Chu Diệc Trạm anh nói cho em hay, năm đó anh không tán thành hai người ở bên nhau, và hiện giờ cũng vậy!” Chu Diệc Lan xoay người, tờ báo trên tay đặt xuống trước mặt Chu Diệc Trạm. Chu Diệc Trạm cúi đầu, rõ ràng thấy được tiêu đề màu đen cỡ lớn kia. “Em chỉ muốn đến nói chuyện với cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại say rượu…” Chu Diệc Lan ngắt lời: “Em có biết không, lúc trước anh không đồng ý em với Trương Tử ở bên cạnh nhau, không phải vì cậu ta là một người đàn ông, mà là bởi vì cậu ta không thích hợp với em. Ánh mắt của cậu ta có dã tâm, cậu ta sẽ không cam tâm trải qua một đời bình bình đạm đạm với em. Mà có lẽ cậu ta còn chưa biết em là em trai của anh nhỉ, nếu không thì sao cậu ta có thể bỏ em được chứ!”. Chu Diệc Trạm cười khổ: “Đúng vậy, cậu ấy không biết. Cho tới lúc này em vẫn chưa từng nói với cậu ấy thân phận thật của em. Có lẽ em vẫn chưa từng thật lòng thật dạ với cậu ấy… Có lẽ em cũng sợ cậu ấy sẽ lợi dụng thân phận của mình…” “Tiểu Diệc, thân phận của em từ khi sinh ra đã như vậy, không thể lựa chọn, nhưng người yêu lại có thể, người thật tâm thích em sẽ không để ý đến thân phận của em.” Chu Diệc Lan vẫn luôn cứng rắn với người em trai duy nhất của mình. “Em biết. Nên em đã buông bỏ rồi. Còn lần này thật sự chỉ là hiểu lầm.” Chu Diệc Trạm cúi đầu. “Chuyện khẩn cấp ngay bây giờ của em là đến gặp Tiểu Triệt.” Chu Diệc Lan đỡ thấy bả vai của Chu Diệc Trạm: “Đứa trẻ kia rất đơn thuần, em đừng thương tổn cậu ấy.” Chu Diệc Trạm kịp phản ứng lại, vội lao ra ngoài cửa. Lâm Thiên Sơn cũng đang nhìn đầu đề vụ scandal bê bối này. Thuốc lá trên tay đã sắp tàn nhưng Lâm Thiên Sơn vẫn duy trì tư thế đọc báo. Một lúc lâu sau, hắn mới nhìn thời gian, sau đó cầm điện thoại lên. “Gọi nhân viên thực tập phòng sáng tạo Cảnh Triệt đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Sau đó lại nhận được câu trả lời rằng, Cảnh Triệt đã gọi điện xin nghỉ bệnh không đi làm. Vì thế Lâm Thiên Sơn gọi thẳng vào số của Cảnh Triệt, nhưng lại gặp tình trạng không ai nghe máy. Tên nhóc này, có chuyện rồi sao? Lâm Thiên Sơn vô cùng nôn nóng. Cố Tự Do ngồi bên giường Cảnh Triệt, Cảnh Triệt vẫn giục y mau đi. “Tớ thật sự không sao hết, chỉ hơi choáng đầu thôi mà, chắc chắn là bị cảm rồi, ngủ chút là xong ngay. Cậu bận việc thì cứ đi đi.” Cố Tự Do lo lắng nhìn cậu: “Tớ đi mua thuốc cho cậu, cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nữa.” “Tớ thì có thể suy nghĩ chuyện gì chứ. Việc báo chí hay phóng đại mọi chuyện lên cậu cũng không phải không biết mà. Với cả hôm qua Chu Diệc Trạm cũng đã nói rõ với tớ chuyện đêm hôm đó rồi. Tớ mà là người hẹp hòi đến vậy sao. Tất cả cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà…” Cảnh Triệt gượng cười. Cố Tự Do nhìn mà đau lòng. “Ngủ đi, tớ đi mua thuốc.” Cố Tự Do đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại, trong lòng phát cáu mắng Chu Diệc Trạm hơn ngàn lần. Chu Diệc Trạm chạy vội đến chỗ Cảnh Triệt vừa lúc cậu mới bắt đầu ngủ. Cố Tự Do chặn Chu Diệc Trạm ngay cửa, hung dữ trừng hắn. “Tôi đến gặp Tiểu Triệt, chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm.” Chu Diệc Trạm hiếm khi yếu thế trước mặt Cố Tự Do. “Cậu ấy bị bệnh, vừa mới uống thuốc xong, đang ngủ. Anh về đi.” “Tôi đợi em ấy tỉnh lại.” Chu Diệc Trạm nói xong bèn lách vào cửa, tự do tự tại ngồi xuống ghế sa lon. Cố Tự Do không còn cách nào khác đành đóng cửa lại qua ngồi đối diện với hắn. “Chu Diệc Trạm, nói thật xem, cảm giác của anh với Tiểu Triệt rốt cuộc là gì? Trước đây gặp cậu ấy một lần xong đã theo đuổi cậu ấy, cũng đã thuận lợi có người trong tay rồi, nhưng tôi vẫn muốn biết anh có từng nghĩ tới chuyện sau này hay không thế?” “Tôi đã nói rồi, đời này người mà Tiểu Triệt kết hôn cùng chỉ có thể là tôi.” Chu Diệc Trạm nói rất hùng hồn. “Tôi mong anh sẽ nhớ kĩ lời của mình. Rất nhiều người tưởng rằng Tiểu Triệt vẫn là học sinh cấp ba, thật ra là vì tính tình của cậu ấy. Có đôi khi Tiểu Triệt cũng không giống một đứa trẻ chút nào. Cậu ấy đơn thuần, thiện lương nhưng cũng rất yếu đuối, dễ dàng lùi bước. Điểm đặc thù lớn nhất của cậu ấy chính là chưa bao giờ chủ động tranh đoạt thứ gì cả.” Trong mắt Cố Tự Do hiện lên chút sầu não: “Cho đến tận bây giờ cậu ấy vẫn sợ tranh giành với người khác, tâm đề phòng rất mạnh mẽ. Tuy luôn cười ôn hòa với mọi người nhưng cậu ấy lại chỉ khóc trước mặt người mình thật lòng kết giao. Điều tôi muốn nói chính là, nếu anh thật lòng với cậu ấy, vậy những lúc cậu ấy sợ hãi mà lùi bước, liệu anh có thể giúp cậu ấy tiến về phía trước được hay không, nếu không tên nhóc ngu ngốc này có thể sẽ chui rúc vào trong cái vỏ đó, cả đời cũng không bước ra nổi.” Chu Diệc Trạm lẳng lặng lắng nghe lời Cố Tự Do nói, trong lòng rất khó chịu. Cảnh Triệt à Cảnh Triệt, nhóc cua luôn trang bị vũ khí đầy mình nhà em, anh nhất định sẽ không để em một thân một mình trốn vào trong vỏ mà thương tâm, anh sẽ giúp em tiến về phía trước. Lúc Cảnh Triệt tỉnh lại, Chu Diệc Trạm đã yên lặng ngồi bên giường nhìn cậu. “Anh đến rồi.” Cảnh Triệt mỉm cười. “Tự Do nói em bị bệnh, giờ đã đỡ hơn chưa?” “Ổn rồi, chỉ hơi choáng đầu chút thôi à.” Cảnh Triệt ngồi dậy. “Em đã đọc rồi.” Chu Diệc Trạm chỉnh tóc lại cho cậu. “Yên tâm đi, em không giận đâu. Không phải anh cũng đã nói là hiểu lầm rồi à.” Cảnh Triệt nghiêng đầu cười với Chu Diệc Trạm. “Tiểu Triệt…” Chu Diệc Trạm cúi người ôm Cảnh Triệt vào trong lòng, vòng tay siết chặt. Trong lòng Cảnh Triệt tuy còn mơ hồ nhưng vẫn để hắn ôm, tâm trạng lo lắng đánh mất thứ gì đó dạo gần đây cũng nhờ vậy mà tốt hơn hẳn. Ngẫm một hồi, cậu giơ tay lên vỗ nhẹ lên lưng Chu Diệc Trạm. Hai người lẳng lặng ôm nhau, chợt nghe giọng nói của Cố Tự Do trong phòng khách: “Lâm tiên sinh?” Chu Diệc Trạm đứng dậy bước ra, Cảnh Triệt cũng xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Chỉ thấy Cố Tự Do đang đứng ở cửa, còn Lâm Thiên Sơn đang đứng ngoài cửa vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua vai Cố Tự Do nhìn trực tiếp vào Cảnh Triệt: “Tiểu Triệt, nghe nói em bị bệnh, tôi tới thăm em một chút.” Cảnh Triệt hơi kinh ngạc: “Anh Lâm, sao anh lại biết em ở đây?” “Anh hỏi A Tầm.” Lâm Thiên Sơn mỉm cười: “Cố tiên sinh, không cho tôi vào sao?” Cố Tự Do tránh sang một bên, Lâm Thiên Sơn lờ đôi mắt như muốn phun lửa của Chu Diệc Trạm, cất bước vào nhà. “Anh Lâm, em không sao nữa rồi, ngày mai là có thể đi làm. Công ty bận rộn như vậy, anh vẫn nên trở về mau đi.” “Anh là tổng giám đốc, có thể tự nghỉ được. Ha ha, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, khi nào muốn đi thì đi.” Hôm nay Lâm Thiên Sơn quyết định đến đây để cho cậu thấy tâm ý của mình. “Em không sao nữa thật mà, ngày mai là có thể đi làm.” Cảnh Triệt giải thích. Mặt Chu Diệc Trạm như bánh đa nhúng nước: “Lâm tiên sinh đúng là nhàn rỗi thật nhỉ, nhưng mà Tiểu Triệt vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Mời Lâm tiên sinh về cho.” “Không phải Chu tiên sinh cũng rất nhàn rỗi hửm? Sao thế, giải quyết xong chuyện với Lam Thiên rồi?” Lâm Thiên Sơn tà ác nhìn Chu Diệc Trạm. Trong lòng Chu Diệc Trạm thầm mắng Lâm Thiên Sơn bỏ đá xuống giếng, biết rõ sự thật mà còn nói kiểu mập mờ như vậy. “Tiểu Triệt đã biết chuyện gì xảy ra rồi, không cần phiền Lâm tiên sinh giải thích hộ.” Chu Diệc Trạm ra uy ôm lấy vai Cảnh Triệt. Cảnh Triệt bị mùi thuốc súng giữa hai người này cảm thấy mệt mỏi vô cùng, vừa định mở miệng, Lâm Thiên Sơn lại đột nhiên ném thêm một quả bom hạng nặng: “Chu tiên sinh, tôi muốn nói cho cậu biết. Từ hôm nay trở đi, Lâm Thiên Sơn tôi chính thức trở thành tình địch của cậu.” Cảnh Triệt và Cố Tự Do nhìn nhau. Trái lại, Chu Diệc Trạm bày ra vẻ mặt như đã đoán được từ trước: “Lâm tiên sinh tự mình tuyên bố thì không có ý nghĩa gì cả.” “Tôi chỉ báo trước cho cậu biết một tiếng mà thôi. Từ hôm nay trở đi, tôi muốn theo đuổi Tiểu Triệt. Cậu luôn không ngừng gây ra thương tổn cho em ấy, mà điều tôi muốn cho em ấy, chính là hạnh phúc.” Lâm Thiên Sơn không chút yếu thế nhìn Chu Diệc Trạm. “Anh sẽ không có cơ hội nào hết, Tiểu Triệt là của tôi.” Đôi mắt Chu Diệc Trạm đầy sắc bén nhìn Lâm Thiên Sơn. Cảnh Triệt đứng bên cạnh thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người này, nghĩ thầm: Ông thuộc về ông nhá, đừng tự làm xấu mặt mình nữa, hai người các anh đang diễn phim truyền hình hả. Cái thế giới này sao vậy, Lâm Thiên Sơn sao vậy. Ôi, đầu mình lại bắt đầu choáng rồi. CHÚ THÍCH: (1) Hội chứng sáng thứ hai: (Raw: 景澈觉得自己可能也得了周一综合症.) Đây là một loại hội chứng chỉ trạng thái mệt mỏi, khó chịu, nặng đầu trong ngày đầu tuần. Một nghiên cứu đã công bố kết quả: trong vòng 10 năm (1986-1995),số ca tử vong do nhồi máu cơ tim ở người nam dưới 50 tuổi vào ngày thứ hai nhiều hơn những ngày khác trong tuần đến 19,2%. (Sưu tầm trên mạng) (2) Huyền quan: Theo quan niệm phong thủy, đây là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà. (Sưu tầm trên mạng)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]