Nụ hôn này của Chu Diệc Tạm chỉ kéo dài ba giây.
Cảnh Triệt hồi phục lại tinh thần liền nhấc chân dẫm thật mạnh vào bàn chân của Chu Diệc Trạm, khiến đôi chân đang mang dép lê của hắn sưng đỏ lên. Chu Diệc Trạm hút một ngụm khí lạnh, nhíu mày. Tuy môi đã rời đi nhưng tay vẫn vòng quanh eo Cảnh Triệt.
Chu Diệc Trạm cúi người về phía sau tai Cảnh Triệt rồi nói: “Lần này anh có rất nhiều thời gian chơi cùng em.” Nói xong bèn rút tay lại, xoay người, mở cửa, rời đi.
Cảnh Triệt ngơ ngác đứng tại chỗ, trên môi dường như còn vương lại hơi thở của người nọ. Tai cậu đỏ rần lên, thầm nghĩ trong lòng “Hình như ban nãy dẫm lên hơi mạnh thì phải”. Nhưng cảm giác và ý nghĩ ấy chỉ chợt lóe lên trong đầu, rồi cái chuyện vẫn khiến trái tim cậu rối bời lại tiếp tục xâm chiếm lấy suy nghĩ của cậu. Mình chỉ là một bóng hình mà thôi, mà chủ nhân của bóng hình kia, mới là người anh ấy thích.
Cậu lập tức giữ vững tinh thần, trở lại trước máy tính sửa kịch bản.
Lâm Thiên Sơn đứng từ xa nhìn Chu Diệc Trạm bước ra từ phòng Cảnh Triệt, trong lòng dâng lên nỗi đau đớn.
Dẫu có gặp lại nhau lần nữa, hắn và Chu Diệc Trạm vẫn không ở cùng một vạch xuất phát. Có lẽ Chu Diệc Trạm còn được xem như là bạn trai cũ, còn hắn chẳng qua chỉ là người anh trai tốt của Cảnh Triệt, hoặc là một ông chủ ngắn hạn. Cho dù là với thân phận nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tren-may-nhin-xuong-may/3204672/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.