Chương 7: Không ai có thể làm cho anh thấy hứng thú
Trịnh Nhất Khôi vẫn còn đang chìm trong dòng hồi tưởng kí ức của bản thân thì cửa phòng chờ của anh bỗng mở ra.
Quản lý Huân một thân áo thun quần sọt ngang gối, tóc tai vẫn bù xù như ổ quạ, gọng kính tuột xuống cánh mũi, không có một chút dáng vẻ của người quản lý ngôi sao nổi tiếng, một tay anh ấy cầm cốc cà phê, tay kia cầm theo một xấp tài liệu đi vào. Trịnh Nhất Khôi chỉ ngước mắt lên nhìn anh một cái rồi lại cuối đầu xem tiếp hình ảnh trong điện thoại.
"Cái thằng này, thấy anh mày cũng không biết gật đầu chào một cái à? Anh đây khổ cực chạy đông chạy tây giải quyết mấy cái scandal cho chú, vậy mà chú xem anh còn không bằng cái điện thoại!". Giọng quản lý Huân tuy nghe có vẻ ai oán nhưng trên mặt lại không có một chút trách móc nào, ngược lại, anh còn tò mò không biết hôm nay có chuyện gì mà khiến Trịnh Nhất Khôi tập trung đến vậy.
Ném xấp tài liệu lên bàn trà, quản lý Huân đi đến ngồi bên cạnh Trịnh Nhất Khôi, nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại của anh. Anh ấy còn tưởng cái thằng nhóc này có cái gì mới, hóa ra cũng chỉ là hình con gái. Nhưng mà khi nào thì Trịnh Nhất Khôi lại đi ngắm hình con gái, ngoài mấy tấm hình cô bé tóc ngắn kia thì điện thoại tên cứng đầu này làm gì có thứ khác.
Tính cách quản lý Huân thẳng thắn, không thích câu nệ rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-dau-chan-cua-hanh-phuc/3439061/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.