Lý quân y vừa mắng vừa giúp hắn nhổ tên, cầm máu băng bó.
“Chiến đấu còn chưa bắt đầu mà ngươi đã bị thương rồi, thật là có tiền đồ!”
Ta xấu hổ cúi đầu, lời này của Lý quân y là nói cho ta nghe.
Thế công thành của Bắc Địch càng lúc càng dữ dội, mặt đất rung chuyển dưới vó ngựa gót sắt.
Nồi thuốc sắc trên bếp đất bốc hơi nghi ngút, thiếu niên mới được đưa đến co ro thành một cục.
Hắn ta cũng non nớt như Từ Thanh Tùng năm xưa, nửa khuôn mặt và thân thể đều bị bỏng.
Lý quân y xử lý xong vết thương liền giao hắn ta cho ta: “Thương binh này tối nay phải trông coi cẩn thận.”
Ta trịnh trọng đáp lời, chăm sóc vết bỏng cần cẩn thận hơn vết thương do tên đao gây ra.
Ba ngày sau, người Bắc Địch công thành mãi không được, chỉ có thể thu quân.
Thiếu niên bị bỏng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Giống như Từ Thanh Tùng, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ lo sợ không yên.
Ta nói với hắn ta: “Đã thoát khỏi tay Diêm Vương rồi, còn sợ sau này sống không nổi sao? Trên đời này luôn có một con đường sống dành cho ngươi.”
Hốc mắt thiếu niên ngấn lệ, cố gắng kìm nén không để mình khóc thành tiếng.
Ta kéo Từ Thanh Tùng chỉ cho hắn ta xem: “Năm xưa hắn phế một cánh tay, vết thương không nhẹ hơn ngươi đâu! Mấy ngày trước lại trúng một mũi tên, bây giờ vẫn có thể ở đây cứu người chữa thương, ngươi sợ gì!”
Vai trái Từ Thanh Tùng băng bó, tay vẫn cầm đủ loại thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-chu-minh-quang/5212660/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.