Anh quốc, thời tiết âm u cùng mây mù trắng xóa nhưng không khí yên lặng cùng thanh bình thực ra lại là địa phương dưỡng bệnh rất tốt.
“Trình Thanh Duệ, buông ra!” Một thân y phục bệnh nhân cũng không che dấu được khuôn mặt thanh tú, cặp miêu nhãn thật tròn mở to, đang tức giận trợn trừng, gắt gao nhìn nam nhân cao gầy bên giường bệnh.
“Tố a, đừng khách khí như vậy, mỗi lần ta tới nhìn ngươi ngươi đều là một bộ dạng ngây ngốc, đến, cười cho gia xem một cái.” Nam nhân kêu Trình Thanh Duệ chẳng những không buông tay, còn nửa dựa lên người nam nhân trên giường, ý đồ bắt y cười rộ lên.
“Tố cười rộ lên rất dễ nhìn, mau, cười một cái cho gia xem, nào ”
“Con mẹ nó ngươi có thôi đi hay không? Đừng tưởng rằng ngươi là bác sĩ chủ trị cho ta thì có thể động tay động chân.” Nghiêm Tố ngồi dậy vung tay cho hắn một cái tát, dấu tay rõ ràng in lên gò má.
“o(︶︿︶)o Ai Bị người chán ghét đến mức độ này cũng là một loại nhân sinh thú vị.” Nói xong không để ý áo blue trắng thuần bị quét trên mặt đất, ngồi xổm bên giường, vẻ mặt suy sụp, còn nhỏ giọng lầm bầm: “Người bệnh chán ghét ta, Hiểu Tinh cũng không muốn nhìn mặt ta, ai!!! Ta không thiết sống nữa!”
Nghiêm Tố ngồi trên giường vẻ mặt khinh bỉ, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nếu còn động tay động chân lung tung, Hiểu Tinh nhà ngươi sớm muộn cũng sẽ chạy theo người khác.”
“A a a —— Tố, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-thue-nha-tro-gap-phai-mot-yeu-tinh-khiem-thao-nhat-to-phong-dich-khiem-thao-yeu-tinh/3216528/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.