Y không nhớ rõ mình làm cách nào về đến nhà, chỉ có thanh âm của độc xà không ngừng vang bên tai: “Nói cho hắn biết… Ta đi nói cho hắn biết…”
Ngươi khác biết thân thế không chịu nổi của mình không sao cả, vốn Nghiêm Tố không để ý. Chính là Phan Lâm không được, ngốc tử Phan Lâm đối với mình chân ý đến từ tâm can kia thì không được, tất cả mọi người có thể biết đến quá khứ của y, cười nhạo y, nhưng Phan Lâm không được, không thể để hắn biết.
Hắn sẽ xem thường ta…
Đừng nhìn Nghiêm Tố từng lên giường với nhiều người như vậy, mặt tình cảm của y hoàn toàn như tờ giấy trắng. Thầm nghĩ hướng người yêu bày ra mặt tốt nhất của mình, ai ngờ, người nọ muốn là toàn bộ bản thân mình.
“Lão công, kháo. Ta…” Nghiêm Tố vịn cổ người yêu, gần như làm nũng thì thầm, thậm chí mang theo một tia khóc âm.
“Nga Tiểu yêu tinh chịu đả kích? Ngày hôm nay chủ động như vậy, không mệt mỏi sao? Trước đi tắm rửa đi.” Nói xong tạ ơn Tuyệt Dạ, ôm yêu tinh nhà hắn đi vào phòng tắm.
“Không, không cần tắm rửa, ta xin ngươi, thao…ta…” Nghiêm Tố mở to đôi mắt tròn rưng rưng, chìa đầu lưỡi ấm áp liếm lên môi Phan Lâm, phát run khẩn cầu.
Phan Lâm làm sao chống được yêu tinh nhà hắn chủ động câu dẫn, không đợi nói xong, đem người ghé vào trên bàn ăn, bàn tay to trực tiếp dọc theo khe mông quần xé mở, lộ ra quần lót chữ T màu đen, vẫn không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-thue-nha-tro-gap-phai-mot-yeu-tinh-khiem-thao-nhat-to-phong-dich-khiem-thao-yeu-tinh/3216519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.