Mùa đông ở thành phố S có chút lạnh, đối với người không sinh trưởng ở thành phố S mà nói, chỉ mặc một bộ âu phục xuất môn cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trong tòa cao ốc, một người mang giày tây, đeo kính mắt viền vàng, xách theo cặp công văn đi thang máy xuống lầu, cúc áo cài kín chỉ chừa một cái trên cùng, cà vạt cũng tỉ mỉ thẳng nếp nằm trên áo sơ mi, toàn thân tản mát ra hơi thở “Cấm tới gần”. Nhân viên xung quanh đều biết đây là trợ lý tổng giám đốc, tuy nói năng lực công việc vào hàng nhất lưu nhưng tuyệt đối không bao giờ cùng người khác nói thừa một câu, đối với ai cũng không có ngoại lệ, vì thế ai cũng chủ động đứng lùi lại, chỉ để một mình nam nhân đứng trước cửa thang máy.
Nghiêm Tố thời gian vừa mới bắt đầu làm việc trong công ty còn có người không quen nhìn y cao quý lãnh diễm, động một chút lại bới móc. Nhưng dần dà phát hiện y đối đãi với bất luận kẻ nào đều là thái độ hờ hững, lại thêm tổng giám đốc đối y rất tin cậy, cũng dần dần mặc kệ thái độ của y.
Nghiêm Tố đi ra cửa thang máy, bước nhanh hướng bãi đỗ xe đi đến, vừa hay nhìn thấy Tuyệt Dạ ở trong xe, “Nghiêm Tố, hết bệnh rồi sao? Sắc mặt kém như vậy.” Tổng giám đốc Tuyệt Dạ thò đầu ra khỏi cửa kính xe hòa ái đối y nói.
Nghiêm Tố trầm mặc một lát, bình tĩnh nói, “Đã tốt hơn, cám ơn tổng giám đốc quan tâm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-thue-nha-tro-gap-phai-mot-yeu-tinh-khiem-thao-nhat-to-phong-dich-khiem-thao-yeu-tinh/3216506/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.