Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1

.

.

Thu Nhi mở to mắt, trên người chỗ nào cũng vô lực cùng mệt mỏi, hắn gọi Tiểu Đông Tử đỡ mình đứng lên. Thắt lưng đau, bụng nặng nề, cùng với hậu huyệt trắng mịn không khỏe đối với Thu Nhi tất thảy sớm thành thói quen. Hắn hiện tại, mỗi sáng tỉnh dậy điều đầu tiên làm chính là xem chính mình liệu còn có đủ tài sức mà sinh sản.

Tiểu Đông Tử bưng tới bát canh tổ yến, Thu Nhi miễn cưỡng ăn một ngụm, nói: “Tiểu Đông Tử, còn lại ba mươi lăm ngày đúng không?”

“Chủ tử, đúng là còn lại ba mươi lăm ngày, nhưng Yến Thái y không phải đã nói rồi sao, tiểu hoàng tử có khả năng trước thời gian đã sinh, có lẽ không tới ba mươi lăm ngày đâu. Chủ tử, người cố gắng chịu đựng!”

Thu Nhi thấp giọng ứng, máy móc mở miệng đem canh nuốt xuống, dù cho rau canh với hắn mà nói cũng như nhai rơm.

Cơm ăn được một nửa thì Yến Thái y đã tới. Từ khi Thu Nhi ba tuổi tới nay vẫn là được Yến Thái y chiếu cố, tình cảm đã sớm vượt qua mối quan hệ giữa một Thái y với một nam sủng của đế vương. Cho dù bệ hạ không phân phó, Yến Thái y cũng vẫn sẽ mỗi ngày tới thăm Thu Nhi.

Vừa nhìn sắc mặt Thu Nhi, Yến Thái y liền đoán được đêm qua bệ hạ lại muốn làm gì liền làm cái đó. Nếu bình thường đối với nữ nhi, đứa nhỏ hoài đến tám tháng là khẳng định không thể sinh hoạt vợ chồng. Cho tới bây giờ Yến Thái y vẫn như cũ không biết Hoàng Thượng rốt cục dùng cái dạng gì kì dược, khiến cho một thân nam nhi như Thu Nhi lại giống phụ nhân bình thường hoài thai sinh con, bởi vậy, lão tự nhiên cũng không biết việc sinh hoạt vợ chồng có hay không sẽ gây ảnh hưởng tới đứa nhỏ. Bất quá,  có một việc Yến Thái y lại rất rõ ràng, chuyện phòng the mỗi đêm đối với Thu Nhi đều chính là chịu đại hình.

Yến Thái y đỡ thắt lưng Thu Nhi nói: “Ta phù ngươi nằm xuống, kiểm tra thật kĩ càng, phía dưới cũng phải rửa sạch! Hôm nay ngươi có chỗ nào đặc biệt không thoải mái không?”

Thu Nhi một tay vịn Tiểu Đông Tử một tay đỡ chiếc bụng tròn vo chậm rãi nằm xuống, rồi mới trả lời, nói: “Không có cái gì là đặc biệt không thoải mái, vẫn là như bình thường không thoải mái vậy thôi!”

Lần trước sau sự kiện đàn hương, Thu Nhi đau bụng mười ngày không dứt, từ đó về sau bụng luôn vô lực mệt mỏi không có tinh thần.

Vén lên tầng sa mỏng trên người Thu Nhi, mật huyệt hắn liền lộ ra trước mắt Yến Thái y.

Hồng nội vách tràng vẫn còn lưu lại cạn vật màu trắng. Nhìn lượng cạn vật còn lưu lại, có thể suy đoán hôm qua bệ hạ đại khái lại ép buộc Thu Nhi quá sức rồi.

Yến Thái y dùng ngón tay nhấp chút rượu thuốc chậm rãi với vào huyệt khẩu Thu Nhi. Yến Thái y làm thật cẩn thận, lão không đành lòng lại làm đau Thu Nhi dù chỉ một phần.

Được huấn luyện trong một thời gian dài, Thu Nhi đối với dị vật ở hậu đình thập phần mẫn cảm, cho dù là thoa thuốc đều có thể làm cho thân thể hắn nóng lên, liên tục thở gấp. Biến hóa của cơ thể ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng, đứa nhỏ tay đá chân đạp liên tiếp làm cho Thu Nhi khổ sở không thốt được thành lời.

Sau khi Yến Thái y rửa sạch xong, Thu Nhi đã muốn một thân bạc hãn, sắc mặt trắng bệch, vừa mới ăn được một chút ít đã lại nôn ra.

Tiểu Đông Tử rửa sạch những cạn vật dơ bẩn, sau đó an vị đến bên người Thu Nhi nhu trứ bụng. Nếu như bệ hạ sau khi sủng hạnh Thu Nhi trở về tẩm cung qua đêm, Tiểu Đông Tử sẽ tới xoa bóp giúp hắn giảm bớt đau đớn. Còn nếu như bệ hạ cả thể xác và tinh thần đều đã sảng khoái liền cứ như vậy ngủ, Tiểu Đông Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Nhi thống khổ mà lực bất tòng tâm.

Yến Thái y đắp lại chăn cho Thu Nhi, chậm rãi xoa nắn thắt lưng to lớn của hắn nói: “Gần đây bệ hạ mỗi ngày đều tới sao?”. Thu Nhi nín thở, chi tiết đáp: “Mỗi ngày đều đến. Bệ hạ thích sản phu!”

Nhưng, mỗi ngày có thể nhìn thấy bệ hạ Thu Nhi vẫn là thực vui vẻ. Một khi bệ hạ đối hắn chán ghét, kia chính là đại nạn của hắn, bởi lẽ trong cung sẽ không thừa chỗ dưỡng những nam sủng bị thất sủng.

Không giống như Thu Nhi, Thái y cùng Tiểu Đông Tử lặng lẽ thở dài trong lòng. Từ nhỏ cho tới lớn, bệ hạ đối Thu Nhi không biết đã gây bao nhiêu tội.

Thu Nhi thật vất vả thở dốc. Thiếp thân thái giám của hoàng đế đã truyền lời, Thu Nhi phải đi tới tiệc chiêu đãi bồi bệ hạ chúc mừng tả tướng quân. Thu Nhi nghe vậy vừa mừng vừa sợ lại vừa lo, bất quá thánh chỉ đã ban, suy nghĩ gì cũng sẽ không phải điều quan trọng. Việc hắn có thể làm chỉ là nhanh chóng thay trang phục, chải đầu, rồi mới bị một đám người hộ tống lên kiệu xuất phát.

Ngồi trong kiệu, mọi thứ chung quanh liền an tĩnh trở lại, Thu Tư cuối cùng cũng rảnh rỗi suy nghĩ về quá khứ. Hắn tám tuổi đã bắt đầu theo bệ hạ, tới nay đã được gần mười năm. Mười năm qua hắn rất ít rời khỏi Thanh Tú cư, lại càng đừng nói tới chính thức tham gia yến hội. Trong hoàng cung, nam sủng cũng giống như món đồ chơi riêng của Hoàng Thượng, chỉ có thể sống lặng lẽ trong một góc tối âm u. Lần này, sau khi mang thai, hắn đã từng bị Tần phi nương nương cao cao tại thượng ngấm ngầm độc hại, nhưng hiện tại hắn lại được tham gia yến hội mà bất kể vị nương nương nào cũng đều mơ ước. Thu Nhi trong lòng lóe lên một tia hi vọng, có phải hay không địa vị của chính mình đã có sự thay đổi? Có phải hay không những trả giá bấy lâu nay thật sự đã được đền đáp bằng sự trân trọng của đế vương?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.