Năm mười chín tuổi, tôi mang thai.
Trên kệ ở phòng đồ vặt có cái album ảnh cũ, đã đóng nhiều bụi, hình như lần đầu Liễu Tự Hàn nhìn thấy, cậu nhón chân lên rút album ra khỏi đống đồ. Bức ảnh đầu tiên là một tấm ảnh gia đình, có bố mẹ và bà nội, cậu dựa trên vai bà nội, bởi vì vừa thay răng, răng cửa hở, cho nên lúc cười rất mất tự nhiên.
Mẹ nói để chai ở phòng đồ lặt vặt, đợi người thu ve chai lần sau đến bán luôn, Liễu Tự Hàn gật đầu, hai tay xách tay cầm của túi nylon buộc hành một túm, đi đến phòng đồ vặt.
Tay con nhỏ tí, nắm chặt lại, bởi vì xương cốt vẫn chưa nảy nở, trên mu bàn tay có mấy chỗ lõm.
Có lẽ vẫn là vì khi đó tuổi còn nhỏ, tôi lại cảm thấy cuộc sống như thế đã tốt đẹp rồi.“Ôi em biết rồi,” Liễu Tự Hàn hình như vội vã có chuyện cần làm, không nhịn được ngắt lời anh, “Thức ăn lên rồi, em cúp đây.”Tôi rất sợ, nhưng Liễu Quốc Hòa bảo tôi đừng sợ, nói rằng anh ta nhất định sẽ mãi yêu tôi, còn chủ động yêu cầu đến gặp cha mẹ tôi. Khi đó tôi cảm thấy chỉ cần có anh ta ở bên tôi, tôi không sợ gì nữa.
Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-thu-thuy-thap-tk/220953/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.