Chương trước
Chương sau
Tưởng Khai Dương, chào anh:
Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.
Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, em tặng anh một sợi dây chuyền, anh đã vứt đi chưa? Cái nắp nhỏ trên sợi dây chuyền kia có thể mở ra, bên trong có thư tình em viết cho anh. Thôi bỏ đi, chắc anh đã vứt rồi, dù sao ngày đó em khiến anh mất mặt trước mặt bạn bè, chắc chắn anh rất giận, đúng không.Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, chắc cũng là lần cuối cùng. Anh cũng biết đấy, em đã nghỉ học từ cấp hai, cũng không có văn hóa gì, cho nên anh đừng để ý quy cách gì đó nhé.
Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Ngày 15 tháng 8 năm 20**
Hy vọng anh đừng có gánh nặng gì vì em, bởi vì anh mà em yêu, là mãi mãi dịu dàng và vui vẻ. Nếu như gặp được người con gái mình thích, hãy dũng cảm theo đuổi nhé, nếu thật sự có hồn thiêng gì đó, em nhất định sẽ phù hộ cho anh thuận buồm xuôi gió!
À, sau khi anh thi đậu trung học số 1, mỗi ngày tan lớp tự học tối đều rất muộn, mới đầu em còn đến chờ anh, anh có nhớ không? Nhưng sau đó em phát hiện, anh nhìn thấy em đều rất phiền muộn, em dần dần hiểu được, anh là một học sinh xuất sắc, không nên có một người bạn giống như em.Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.Tưởng Khai Dương, tiêm với rút máu thực sự rất đau. Em cảm thấy máu của em sắp bị rút khô rồi. Anh cũng biết tình huống nhà em, bố em chỉ biết uống rượu, đánh em và mẹ, em không có tiền chữa bệnh. Hiện tại em có thể nằm trong bệnh viện, thật ra đã rất hạnh phúc.Em có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cuối cùng, em lại không biết nên nói gì. Vậy thì nói chuyện anh mãi không tin em thích anh.
Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, chắc cũng là lần cuối cùng. Anh cũng biết đấy, em đã nghỉ học từ cấp hai, cũng không có văn hóa gì, cho nên anh đừng để ý quy cách gì đó nhé.
Thật ra hơn hai tháng nay em đã nghĩ rất nhiều chuyện, em lên danh sách kế hoạch, chuyện đầu tiên đó là, em nhất định phải ở bên anh.Vốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, chắc cũng là lần cuối cùng. Anh cũng biết đấy, em đã nghỉ học từ cấp hai, cũng không có văn hóa gì, cho nên anh đừng để ý quy cách gì đó nhé.Chúc anh tiền đồ như gấm!Em đã từng nói với anh rất nhiều lần, em thích anh, em nghĩ anh cũng biết. Em biết anh có tương lai tốt đẹp, em không xứng với anh, chưa kể anh không thích đàn ông. Nhưng em thích anh. Cho nên em đã nghĩ ra một cách ti tiện như thế.
Chúc anh tiền đồ như gấm!
Thi đại học anh được 678 điểm, anh lại tới gần ước mơ và tương lai tốt đẹp của anh thêm một bước, nhưng mà em, chỉ có thể dừng lại ở mùa hè này.Liễu Tự HànĐây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, chắc cũng là lần cuối cùng. Anh cũng biết đấy, em đã nghỉ học từ cấp hai, cũng không có văn hóa gì, cho nên anh đừng để ý quy cách gì đó nhé.Có điều khi anh đọc được lá thư này em cũng đã hóa thành một nắm tro cốt rồi, rốt cuộc anh có tha thứ cho em không, em cũng không biết. Vậy hãy cho em ích kỷ nghĩ rằng, anh đã tha thứ cho em.Xin anh tha thứ cho em.
Thật ra hơn hai tháng nay em đã nghĩ rất nhiều chuyện, em lên danh sách kế hoạch, chuyện đầu tiên đó là, em nhất định phải ở bên anh.
Anh luôn dịu dàng như vậy, em bị ngã, anh dán băng cá nhân cho em, em chưa ăn cơm, anh còn mua bánh mì cho em. Anh lén chơi với em, bị bố mẹ anh phát hiện còn mắng một trận, những chuyện này em biết hết. Em đoán anh không thể nào chấp nhận được một người anh xem như em trai đột nhiên chạy đến tỏ tình, nếu là em, em cũng không thể.Có điều khi anh đọc được lá thư này em cũng đã hóa thành một nắm tro cốt rồi, rốt cuộc anh có tha thứ cho em không, em cũng không biết. Vậy hãy cho em ích kỷ nghĩ rằng, anh đã tha thứ cho em.
Thú thật ra lúc đó em tỏ tình với anh, vẻ mặt của anh khiến em rất buồn. Nhưng em cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng không thích đàn ông. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm thế kia, mặc dù bố mẹ anh không cho anh tiếp xúc với em, nhưng em thật sự rất thích chơi với anh.
Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, em tặng anh một sợi dây chuyền, anh đã vứt đi chưa? Cái nắp nhỏ trên sợi dây chuyền kia có thể mở ra, bên trong có thư tình em viết cho anh. Thôi bỏ đi, chắc anh đã vứt rồi, dù sao ngày đó em khiến anh mất mặt trước mặt bạn bè, chắc chắn anh rất giận, đúng không.Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.Hy vọng anh đừng có gánh nặng gì vì em, bởi vì anh mà em yêu, là mãi mãi dịu dàng và vui vẻ. Nếu như gặp được người con gái mình thích, hãy dũng cảm theo đuổi nhé, nếu thật sự có hồn thiêng gì đó, em nhất định sẽ phù hộ cho anh thuận buồm xuôi gió!Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, em tặng anh một sợi dây chuyền, anh đã vứt đi chưa? Cái nắp nhỏ trên sợi dây chuyền kia có thể mở ra, bên trong có thư tình em viết cho anh. Thôi bỏ đi, chắc anh đã vứt rồi, dù sao ngày đó em khiến anh mất mặt trước mặt bạn bè, chắc chắn anh rất giận, đúng không.
Liễu Tự Hàn
Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.
Liễu Tự HànTưởng Khai Dương, chào anh:Thật ra hơn hai tháng nay em đã nghĩ rất nhiều chuyện, em lên danh sách kế hoạch, chuyện đầu tiên đó là, em nhất định phải ở bên anh.
Vốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.
Vốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Vốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.
Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính.
Tưởng Khai Dương, chào anh:Thi đại học anh được 678 điểm, anh lại tới gần ước mơ và tương lai tốt đẹp của anh thêm một bước, nhưng mà em, chỉ có thể dừng lại ở mùa hè này.À, bây giờ là tối ngày mười lăm, ban nãy em còn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có ăn bánh Trung thu không, anh nói ăn rồi, còn hỏi em tại sao không ở nhà. Em lừa anh nói rằng em và bố mẹ ra ngoài ăn quán, nhưng thật ra em đã nằm viện hai ngày.Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.À, bây giờ là tối ngày mười lăm, ban nãy em còn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có ăn bánh Trung thu không, anh nói ăn rồi, còn hỏi em tại sao không ở nhà. Em lừa anh nói rằng em và bố mẹ ra ngoài ăn quán, nhưng thật ra em đã nằm viện hai ngày.
Thi đại học anh được 678 điểm, anh lại tới gần ước mơ và tương lai tốt đẹp của anh thêm một bước, nhưng mà em, chỉ có thể dừng lại ở mùa hè này.
Vốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.Liễu Tự HànVốn dĩ theo ý của em, em không muốn nằm viện, cứ vui vẻ sống hết tháng ngày ít ỏi này cũng tốt, nhưng càng về sau, cơ thể của em càng khó chịu, mẹ em thực sự không nhìn nổi nữa nên đưa em tới bệnh viện. Em ấy mà, giờ ngay cả viết chữ cũng hơi khó khăn.
Nhưng em thích anh, em không kiềm chế được muốn tới gần anh. Nhưng em không muốn khiến anh khó xử, cũng không muốn để bạn của anh hỏi anh: “Tưởng Khai Dương, tại sao cậu lại biết tên lưu manh này?” Cho nên em chỉ có thể trộm đi theo anh, mãi đến khi anh tốt nghiệp.Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính.Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.Tưởng Khai Dương, tiêm với rút máu thực sự rất đau. Em cảm thấy máu của em sắp bị rút khô rồi. Anh cũng biết tình huống nhà em, bố em chỉ biết uống rượu, đánh em và mẹ, em không có tiền chữa bệnh. Hiện tại em có thể nằm trong bệnh viện, thật ra đã rất hạnh phúc.
Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Anh luôn dịu dàng như vậy, em bị ngã, anh dán băng cá nhân cho em, em chưa ăn cơm, anh còn mua bánh mì cho em. Anh lén chơi với em, bị bố mẹ anh phát hiện còn mắng một trận, những chuyện này em biết hết. Em đoán anh không thể nào chấp nhận được một người anh xem như em trai đột nhiên chạy đến tỏ tình, nếu là em, em cũng không thể.Nhưng em thích anh, em không kiềm chế được muốn tới gần anh. Nhưng em không muốn khiến anh khó xử, cũng không muốn để bạn của anh hỏi anh: “Tưởng Khai Dương, tại sao cậu lại biết tên lưu manh này?” Cho nên em chỉ có thể trộm đi theo anh, mãi đến khi anh tốt nghiệp.Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính.
Thú thật ra lúc đó em tỏ tình với anh, vẻ mặt của anh khiến em rất buồn. Nhưng em cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng không thích đàn ông. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm thế kia, mặc dù bố mẹ anh không cho anh tiếp xúc với em, nhưng em thật sự rất thích chơi với anh.
Tưởng Khai Dương, tiêm với rút máu thực sự rất đau. Em cảm thấy máu của em sắp bị rút khô rồi. Anh cũng biết tình huống nhà em, bố em chỉ biết uống rượu, đánh em và mẹ, em không có tiền chữa bệnh. Hiện tại em có thể nằm trong bệnh viện, thật ra đã rất hạnh phúc.Em đã từng nói với anh rất nhiều lần, em thích anh, em nghĩ anh cũng biết. Em biết anh có tương lai tốt đẹp, em không xứng với anh, chưa kể anh không thích đàn ông. Nhưng em thích anh. Cho nên em đã nghĩ ra một cách ti tiện như thế.Thú thật ra lúc đó em tỏ tình với anh, vẻ mặt của anh khiến em rất buồn. Nhưng em cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng không thích đàn ông. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm thế kia, mặc dù bố mẹ anh không cho anh tiếp xúc với em, nhưng em thật sự rất thích chơi với anh.
Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, em tặng anh một sợi dây chuyền, anh đã vứt đi chưa? Cái nắp nhỏ trên sợi dây chuyền kia có thể mở ra, bên trong có thư tình em viết cho anh. Thôi bỏ đi, chắc anh đã vứt rồi, dù sao ngày đó em khiến anh mất mặt trước mặt bạn bè, chắc chắn anh rất giận, đúng không.
Em đã từng nói với anh rất nhiều lần, em thích anh, em nghĩ anh cũng biết. Em biết anh có tương lai tốt đẹp, em không xứng với anh, chưa kể anh không thích đàn ông. Nhưng em thích anh. Cho nên em đã nghĩ ra một cách ti tiện như thế.Thật ra hơn hai tháng nay em đã nghĩ rất nhiều chuyện, em lên danh sách kế hoạch, chuyện đầu tiên đó là, em nhất định phải ở bên anh.Anh luôn dịu dàng như vậy, em bị ngã, anh dán băng cá nhân cho em, em chưa ăn cơm, anh còn mua bánh mì cho em. Anh lén chơi với em, bị bố mẹ anh phát hiện còn mắng một trận, những chuyện này em biết hết. Em đoán anh không thể nào chấp nhận được một người anh xem như em trai đột nhiên chạy đến tỏ tình, nếu là em, em cũng không thể.
Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính.
Hy vọng anh đừng có gánh nặng gì vì em, bởi vì anh mà em yêu, là mãi mãi dịu dàng và vui vẻ. Nếu như gặp được người con gái mình thích, hãy dũng cảm theo đuổi nhé, nếu thật sự có hồn thiêng gì đó, em nhất định sẽ phù hộ cho anh thuận buồm xuôi gió!À, sau khi anh thi đậu trung học số 1, mỗi ngày tan lớp tự học tối đều rất muộn, mới đầu em còn đến chờ anh, anh có nhớ không? Nhưng sau đó em phát hiện, anh nhìn thấy em đều rất phiền muộn, em dần dần hiểu được, anh là một học sinh xuất sắc, không nên có một người bạn giống như em.Có điều khi anh đọc được lá thư này em cũng đã hóa thành một nắm tro cốt rồi, rốt cuộc anh có tha thứ cho em không, em cũng không biết. Vậy hãy cho em ích kỷ nghĩ rằng, anh đã tha thứ cho em.Chúc anh tiền đồ như gấm!Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.
Anh luôn dịu dàng như vậy, em bị ngã, anh dán băng cá nhân cho em, em chưa ăn cơm, anh còn mua bánh mì cho em. Anh lén chơi với em, bị bố mẹ anh phát hiện còn mắng một trận, những chuyện này em biết hết. Em đoán anh không thể nào chấp nhận được một người anh xem như em trai đột nhiên chạy đến tỏ tình, nếu là em, em cũng không thể.
Thú thật ra lúc đó em tỏ tình với anh, vẻ mặt của anh khiến em rất buồn. Nhưng em cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng không thích đàn ông. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm thế kia, mặc dù bố mẹ anh không cho anh tiếp xúc với em, nhưng em thật sự rất thích chơi với anh.À, sau khi anh thi đậu trung học số 1, mỗi ngày tan lớp tự học tối đều rất muộn, mới đầu em còn đến chờ anh, anh có nhớ không? Nhưng sau đó em phát hiện, anh nhìn thấy em đều rất phiền muộn, em dần dần hiểu được, anh là một học sinh xuất sắc, không nên có một người bạn giống như em.
Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng em thích anh, em không kiềm chế được muốn tới gần anh. Nhưng em không muốn khiến anh khó xử, cũng không muốn để bạn của anh hỏi anh: “Tưởng Khai Dương, tại sao cậu lại biết tên lưu manh này?” Cho nên em chỉ có thể trộm đi theo anh, mãi đến khi anh tốt nghiệp.
Tưởng Khai Dương, chào anh:
Thật ra hơn hai tháng nay em đã nghĩ rất nhiều chuyện, em lên danh sách kế hoạch, chuyện đầu tiên đó là, em nhất định phải ở bên anh.Thú thật ra lúc đó em tỏ tình với anh, vẻ mặt của anh khiến em rất buồn. Nhưng em cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng không thích đàn ông. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm thế kia, mặc dù bố mẹ anh không cho anh tiếp xúc với em, nhưng em thật sự rất thích chơi với anh.Thi đại học anh được 678 điểm, anh lại tới gần ước mơ và tương lai tốt đẹp của anh thêm một bước, nhưng mà em, chỉ có thể dừng lại ở mùa hè này.
Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính. ngôn tình tổng tài
Em có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cuối cùng, em lại không biết nên nói gì. Vậy thì nói chuyện anh mãi không tin em thích anh.
Ngày 15 tháng 8 năm 20**Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.
Tưởng Khai Dương, chào anh:
Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.Hy vọng anh đừng có gánh nặng gì vì em, bởi vì anh mà em yêu, là mãi mãi dịu dàng và vui vẻ. Nếu như gặp được người con gái mình thích, hãy dũng cảm theo đuổi nhé, nếu thật sự có hồn thiêng gì đó, em nhất định sẽ phù hộ cho anh thuận buồm xuôi gió!
Ngày 15 tháng 8 năm 20**
Ôi, hình như lạc đề rồi, vậy quay lại vấn đề chính.Chúc anh tiền đồ như gấm!
Em có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cuối cùng, em lại không biết nên nói gì. Vậy thì nói chuyện anh mãi không tin em thích anh.
Chúc anh tiền đồ như gấm!
Có điều khi anh đọc được lá thư này em cũng đã hóa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.