Tưởng Khai Dương, chào anh:
Em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh chịu đựng những hành động quá đáng thỉnh thoảng em làm với anh, dịu dàng đi cùng em trong hai tháng cuối cùng của cuộc đời.
Chúng ta bắt đầu càng đi càng xa chắc là sau khi em bỏ học lớp chín. Bố em nợ rất nhiều tiền, nhà em thực sự không trả nổi, em không thể làm gì khác hơn là nghỉ học, theo anh họ em trông chỗ cho người ta, xem chừng là ngày nào cũng ngày đêm đảo lộn, ăn uống bậy bạ, lại uống nhiều rượu, cuối cùng thì mắc bệnh này.Đúng rồi, không biết anh còn nhớ không, em tặng anh một sợi dây chuyền, anh đã vứt đi chưa? Cái nắp nhỏ trên sợi dây chuyền kia có thể mở ra, bên trong có thư tình em viết cho anh. Thôi bỏ đi, chắc anh đã vứt rồi, dù sao ngày đó em khiến anh mất mặt trước mặt bạn bè, chắc chắn anh rất giận, đúng không.Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có phép em làm chuyện đó. Sau này em nghĩ, anh là người dịu dàng lương thiện như thế, em biết ngay dùng bệnh ung thư của em đe dọa anh ở bên em, chắc chắn anh sẽ không từ chối.Đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, chắc cũng là lần cuối cùng. Anh cũng biết đấy, em đã nghỉ học từ cấp hai, cũng không có văn hóa gì, cho nên anh đừng để ý quy cách gì đó nhé.
Ban đầu em định chuốc say anh rồi gạo nấu thành cơm, nhưng sức khỏe của em không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-thu-thuy-thap-tk/220946/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.