Ba tên du côn lưu manh kia chết mặc dù gây một trận phong ba tại thổ thôn, chẳng qua tạm thời không có người hoài nghi Mặc Quân Dạ cùng Tuyết Khuynh Nhan, hơn nữa bọn họ cũng không tìm được thi thể ba người, cho nên trước mắt còn nghĩ bọn hắn mất tích.
Mà Tuyết Khuynh Nhan sau khi biết ba tên kia mất tích, không khỏi phải có chút hoài nghi, cậu không ra ngoài nhìn Mặc Quân Dạ xử trí ba tên kia thế nào, cũng không nghĩ tới Mặc Quân Dạ sẽ giết người.
Cho nên Tuyết Khuynh Nhan đối với ba tên du côn lưu manh kia mất tích, chẳng qua cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhìn Tuyết Khuynh Nhan trong mắt chứa thần sắc hoài nghi, Mặc Quân Dạ lạnh nhạt cười cười, nói, "Ngươi yên tâm, ba tên rác rưởi kia về sau không khi dễ ngươi được nữa."
Tuyết Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn Mặc Quân Dạ, cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức cảm thấy kinh hãi.
Mặc Quân Dạ nhìn thần sắc Tuyết Khuynh Nhan biến hóa, biết cậu nghĩ gì, nên cũng không giấu diếm, cười nhạt nói, "Người chết tự nhiên không thể tới quấy rầy ngươi."
Tuyết Khuynh Nhan cánh môi khẽ run, run giọng nói, "Huynh... huynh giết bọn hắn rồi?"
Mặc Quân Dạ nhíu mày, lơ đễnh cười nói, "Ngươi đồng tình bọn hắn? Hay cảm thấy ta rất tàn nhẫn?"
Hắn vốn không phải người tốt gì, kiếp trước ở Tiên giới, muốn sống sót chỉ có thể lấy sát ngăn sát, người chết trên tay hắn nhiều không kể xiết, hơn nữa có vài người căn bản không cần hắn tự mình động thủ, liền có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-trong-sinh-chi-nghich-thien-chi-ton/1149629/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.