Chương trước
Chương sau



Editor: Linh KhánhNgười đàn ông trung niên mí mắt giựt giựt, nhanh chóng đi lên trước, bảo vệ ở trước người thiếu niên, một người đàn ông trung niên khác bảo vệ thiếu niên ở phía sau.Hai người Tiêu Lăng Hàn đang ở trong trận pháp ăn thỏ nướng, thấy bộ dáng bọn họ như đứng trước đại địch liền cảm thấy có chút buồn cười."Không biết là tiền bối vị nào ở đây, chúng ta là người Ân gia thuộc thành Huyễn Thiên, ta là Ân Dung, vừa rồi tiểu thiếu gia nhà ta không biết nơi này có người, quấy rầy tiền bối, mong rằng tiền bối không nên trách tội."Thượng Quan Huyền Ý bị gọi là tiền bối nên rối rắm nói: "Tiêu ca ca, ngươi nói xem nếu bọn họ biết chúng ta không phải cái cao nhân tiền bối gì thì có thể đánh chúng ta một trận không ?""Hẳn là sẽ không, ta xem ánh mắt thiếu niên kia rất đơn thuần và thanh tịnh như là thiếu gia chưa trải qua thế sự của gia tộc, mặt khác trên người hai gã tiền bối Kim Đan kỳ cũng không có sát khí, không phải hạng người đại gian đại ác, hẳn là sẽ không giết người vô tội.

Đến nỗi lúc nãy ngươi nói là đánh ngươi......"Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn trên dưới một cái: "Tiền bối hẳn là sẽ không so đo với một nhóc con như người đâu."Thượng Quan Huyền Ý: ngươi thật tinh mắt, bọn họ đều là người tốt, tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đánh giết người khác."Cái kia ...!ta muốn mở ra trận pháp để bọn họ trông thấy có được không?" Thượng Quan Huyền Ý thử hỏi.Thượng Quan Huyền Ý tự cho là mình đã che giấu tâm tư rất tốt nhưng không biết rằng đã bị Tiêu Lăng Hàn xem rành mạch.Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn hắn: "Ngươi rất muốn quen biết bọn họ?" Hay vẫn là nói ngươi quen biết bọn họ.Nửa câu sau Tiêu Lăng Hàn khẳng định sẽ không nói ra bởi vì hắn thích xem bộ dáng Thượng Quan Huyền Ý ở nơi đó tự biên tự diễn."Tiêu ca ca hiểu lầm, không phải tục ngữ đã nói rằng thêm một người bạn nhiều một thêm một đường sống sao, huống chi ngươi đã nóibọn họ không giống như là người xấu." Thượng Quan Huyền Ý nói hươu nói vượn không chớp mắt."Ngươi nói có đạo lý, nếu tiền bối đã đi lên chào hỏi thì chúng ta đây liền cho họ trông thấy đi!" Tiêu Lăng Hàn làm bộ dáng không thể nề hà nói.Vì thế hai người xử lý hiện trường một chút, chủ yếu là vừa mới ăn nướng BBQ trên mặt đất một mảnh hỗn loạn, Tiêu Lăng Hàn lợi dụng pháp thuật hệ thổ đem đồ vật dơ bẩn trên mặt đất vứt trở về trong lòng đất , lại sử thanh khiết thuật, sau khi tất cả đã hoàn mỹ thì liền phá trận pháp.Ân Dung thấy bên trong trận pháp chính là hai thiếu niên mười lăm tuổi, tức khắc có loại cảm giác bị sét đánh.


Tuy là Kim Đan kỳ nhưng chưa từng phát hiện ra trận pháp, thế mà là do xuất phát từ tay hai thiếu niên choai choai.Hắn có loại cảm giác"Nhất định là phương thức ra cửa hôm nay của ta không đúng", hắn thậm chí còn suy đoán hai người này hẳn là con cháu của gia tộc lớn hoặc tông môn nào đó của đại lục cao cấp xuống dưới đây rèn luyện, nói không chừng ở chỗ tối nào đó sẽ có cao thủ để bảo vệ hai người.Tiêu Lăng Hàn là không biết phỏng đoán của Ân Dung, nếu là biết đến khẳng định lời nói cũng sẽ rất vui lòng, rốt cuộc nói như vậy sẽ làm cho người ta có điều cố kỵ."Gặp qua hai vị tiền bối, gặp qua đạo hữu! Hai người vãn bối chúng ta cũng không quấy rầy đến tiền bối, đạo hữu!" Tiêu Lăng Hàn tiến lên đối với ba người trước mặt nói.Ân Dung: "Hóa ra là hai vị tiểu đạo hữu, ra cửa ở bên ngoài tiểu hữu không cần khẩn trương, chúng ta không phải người xấu, chúng ta cũng chỉ là dừng lại tại đây một đêm."Mặt sau mắt Ân Thụy trợn trắng, ngươi nói ngươi là người tốt, người khác liền tin tưởng ngươi là người tốt sao? Đương nhiên hắn cũng sẽ không nói ra, hắn từ trước đến nay đều là lười nói chuyện.Tiêu Lăng Hàn: Ta không có khẩn trương, ngươi nơi nào nhìn được ta khẩn trương vậy?Tiêu Lăng Hàn: "Chúng ta cũng tính toán ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm."Ân Dung: "Tiểu hữu nếu không ngại thì cùng nhau đi đi, chúng ta là thị vệ phụ trách an toàn của tiểu thiếu gia."Tiêu Lăng Hàn: tu vi ngươi so với ta cao hơn, ngươi định đoạt.Tiêu Lăng Hàn: "Ta không ngại, xin mời tiền bối cứ tự nhiên!""Chào hai người, ta tên là Ân Thiên Duệ, năm nay mười bốn tuổi, tu vi Luyện Khí tầng năm, ta rất vui khi quen hai người."Ân Thiên Duệ nhìn đến thiếu niên cùng mình tuổi không khác lắm, lập tức tiến lên chào hỏi, ở bên cạnh hai người ngồi xuống, mở ra hình thức tự nói chuyện phiếm quen thuộc.Tiêu Lăng Hàn cảm giác rõ ràng được khi Ân Thiên Duệ tới nói chuyện phiếm cùng bọn họ, Thượng Quan Huyền Ý tâm tình rất kích động, rõ ràng đang rất vui."Xin chào! Ta là Tiêu Lăng Hàn, mười bốn tuổi." Tiêu Lăng Hàn nói câu giới thiệu mình đơn giản."Xin chào! Ta tên là Thượng Quan Huyền Ý, ngươi có thể gọi ta là Huyền Ý, ta mười hai tuổi."Nghe thấy Thượng Quan Huyền Ý giới thiệu như vậy, Tiêu Lăng Hàn không dấu vết nhìn hắn một cái.Thời điểm khi mới gặp, tuy hắn tự giới thiệu bản thân nhưng thằng nhóc này ngay cả họ cũng không nói cho mình, chỉ là cho biết họ tên.


Xem ra kiếp trước hai người này hẳn là có quen biết, hơn nữa quan hệ còn rất tốt.Ân Thiên Duệ: "Chúng ta muốn đi thành Thiên Huệ, các ngươi đi đâu?"Tiêu Lăng Hàn: "Chúng ta tính toán đi thành Vân Hoàng."Ân Thiên Duệ: "Các ngươi cũng muốn vào Học viện Hoàng Cực có phải không?"Tiêu Lăng Hàn: "Đúng là bọn ta có quyết định này."Ân Thiên Duệ: "Vậy thật tốt quá, ta cũng muốn vào Học viện Hoàng Cực, đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau."Thượng Quan Huyền Ý rất là tiếc nuối nói: "Chúng ta ngày mai liền đường ai nấy đi, không có khả năng đi cùng nhau.""Vì cái gì vậy? Huyền Ý, ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết." Ân Thiên Duệ dùng tay xoa đầu, làm như mình rất ảo não nghĩ không ra.Thượng Quan Huyền Ý nghe vậy, lông mày nhảy nhảy, tầm mắt đối với Tiêu Lăng Hàn dời đi có chút chột dạ, nhìn em trai của bạn tốt ngày xưa vẫn là bộ dáng không tim không phổi này, chỉ cảm thấy thời gian thấm thoát, tồn tại thật tốt!"Ngươi muốn đi thành Thiên Huệ sao? Hôm nay chúng ta mới từ thành Thiên Huệ rời đi, phương hướng không giống nhau, đương nhiên không thể đi cùng nhau." Thượng Quan Huyền Ý rất tự nhiên nói."Vậy nên làm sao bây giờ?" Ân Thiên Duệ buồn rầu hỏi."Ngươi có thể cùng chúng ta cùng đi thành Vân Hoàng nha!" Thượng Quan Huyền Ý từng bước hướng dẫn nói.Ân Thiên Duệ: "Vậy không được, ta còn muốn đi thành Thiên Huệ tìm Tuyên ca ca.""Tuyên ca ca?" Nghe hắn gọi thân mật như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng tràn đầy tò mò hỏi.Ân Thiên Duệ: "Ta có hai anh, anh cả cùng cha cùng mẹ của ta tên là Ân Thiên Thịnh, ta còn có người anh cùng cha khác mẹ tên là Ân Tuyên, thời điểm mẹ hắn sinh hắn do khó sinh mà chết."Chân tướng mẹ của Ân Tuyên là do tự sát mà chết, Ân Thiên Duệ cũng không cảm kích."Ngươi có bức tranh vẽ hắn không? Nói không chừng chúng ta ở thành Thiên Huệ gặp qua đấy?"Thượng Quan Huyền Ý nghe được Ân Thiên Duệ nói tên Ân Tuyên này chỉ cảm thấy quen thuộc nhưng nhớ không nổi người này trông như thế nào, hẳn là cái người râu ria.Ân Tuyên - người râu ria: Ta năm đó từng thổ lộ ngươi, ngươi cũng không liếc mắt ta một cái.Ân Thiên Duệ từ túi trữ vật lấy ra một khối lưu ảnh thạch, sau khi Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý xem qua, đều có một loại cảm giác quả nhiên là như thế."Cái người anh này của ngươi là người có bộ dáng gì?" Tiêu Lăng Hàn tò mò hỏi, bởi vì hắn cảm thấy người tên là Ân Tuyên kia trên người có chút cổ quái."Tuyên ca ca là người ôn nhu thiện lương, đối với ta rất tốt, đối với người nhà cũng tốt cực kì." Ân Thiên Duệ có chung vinh dự nói.Thượng Quan Huyền Ý suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới cái người tên là Ân Tuyên này, rốt cuộc đã qua đi lâu như vậy, hơn nữa hắn lại không phải cái nhân vật quan trọng gì.

Hắn nhớ rõ cái người tên Ân Tuyên này bộ dạng giống như ruồi bọ vậy, hay thường xuyên chạy đến trước mặt hắn tìm cảm giác tồn tại, còn cùng đi theo bên người mình để đối phó với Trần Tâm Dung.


Mặt ngoài đối với Ân Thiên Duệ tốt như anh em ruột nhưng sau lưng lại muốn nghĩ cách làm xấu thanh danh của Ân Thiên Duệ, nghĩ như vậy, Thượng Quan Huyền Ý nói ra bốn chữ "Không phải người tốt."Nghe được Ân Thiên Duệ trả lời như vậy, Tiêu Lăng Hàn có chút không còn lời gì để nói.Ôn nhu? Thiện lương? Không thấy đâu, chỉ cảm thấy là cái nương pháo, còn đặc biệt tâm cơ!Nếu là nói sai thì làm hắn cảm thấy như là mình đang châm ngòi ly gián người ta, vậy chẳng phải là trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.Huống chi Tiêu Lăng Hàn còn thấy Thượng Quan Huyền Ý rất để ý cái "Người bạn" này vì thế hắn nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, ý bảo kế tiếp cứ từ từ để hắn nói.Tiếp thu được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý có loại cảm giác có miệng nhưng khó trả lời, hắn rất chắc chắn rằng đời trước Ân Tuyên không phải người tốt.Nhưng đời này hắn không quen biết người khác, chỉ là gặp qua một lần, không có khả năng không có chứng cứ thì đối với người khác nói bậy, hơn nữa hôm nay bọn họ mới quen biết Ân Thiên Duệ, so với bạn bè mới vừa quen biết thì tất nhiên là anh trai từ nhỏ cùng nhau lớn lên quan trọng hơn.Thượng Quan Huyền Ý nhăn mày khẩn trương muốn chết, không biết nên nói tiếp như thế nào.

"......"Ân Thiên Duệ thấy hai người đều không nói lời nào, lại mở miệng hỏi: "Hai người đã gặp qua Tuyên ca ca phải không?"Vấn đề này trả lời tốt, Tiêu Lăng Hàn không cần nghĩ ngợi nói: "Ở thành Thiên Huệ gặp được ở quán trọ "Hoan nghênh lại đến".""Đúng vậy, chúng ta ước định gặp mặt ở nơi đó, nếu không các ngươi với cùng ta cùng nhau đi.


Chờ khi gặp được Tuyên ca ca chúng ta cùng đi thành Vân Hoàng, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau vào Học viện Hoàng Cực." Ân Thiên Duệ dùng ánh mắt chờ mong nhìn hai người."Cái kia không được." Tiêu Lăng Hàn lập tức mở miệng phản đối."Vì cái gì sao?" Ân Thiên Duệ vội vàng hỏi.---------------------- End chương 15: ----------------------.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.