“Nguyệt, nên rời giường.” Tử Nguyệt đong đưa ngời trên giường.
“Ai nha, Tử Nguyệt ngươi lại để cho ta ngủ một hồi a, ta khốn chết rồi.” Tối hôm qua bất tri bất giác ở trong ngực Phụ hoàng ngủ đi, lại vài ngày ngủ không ngon giấc, thật sự là nhiễu người Thanh Mộng (mộng xanh).
“Không được a Nguyệt, ngươi biết rõ hôm nay là ngày mấy không?” Tử Nguyệt thấy ta không nhớ tới liền có chút sốt ruột.
“Ngày mấy so với giấc ngủ của bổn hoàng tử quan trọng hơn sao ?” Thiệt là, là ngày mấy a.
“Là sinh nhật của Hoàng thượng, như vậy còn so ra kém sao?” Tử Nguyệt vẻ mặt vui vẻ mà nói với ta.
“Cái gì? Ngươi như thế nào không có nói cho ta biết, cái này đương nhiên là so ra quan trọng hơn…, vạn nhất Phụ hoàng trừng phạt ta, ta liền xong đời.” Xong rồi xong rồi.
“Thực xin lỗi a…, Nguyệt, bởi vì … bởi vì mẫu phi của ngài qua đời mà cả ngày thương tâm như vậy, ta đều quên nhắc nhở ngươi rồi.” Tử Nguyệt nói cũng đúng, ai, chuyện mẫu phi qua đời cứ cho nó qua đi, ta cũng không muốn lại nhắc tới chuyện thương tâm này.
“Tử Nguyệt, giúp ta rửa mặt a.” Ta xuống giường nói với Tử Nguyệt.
“Vâng.”
Vừa rửa mặt xong đã có người không mời mà tới, “Nguyệt Nhi, có chuẩn bị tốt cho phụ hoàng lễ vật gì không?” Bắc Ly Mạc mang theo điểm chờ mong nhìn ta.
“Đ-a-n-g.. Đương nhiên là có á…, ta... Ta sẽ cho người một thứ kinh hỉ.” Đã xong, nay trời mới biết ta như thế nào đi chuẩn bị a.
“A, vậy sao?” Bắc Ly Mạc trông thấy ta bộ dạng ấp úng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-trong-sinh-chi-mac-nguyet/255053/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.