“Tiểu Bảo còn chưa ăn cơm nhỉ, nhất định đói bụng rồi” Hải Chân nghiêng mặt về phía ta.
Ta liều mạng gật đầu.
Hải Chân cười đẩy đẩy thân mình của Văn Liệt, nói: “Đệ bảo gọi cậu ấy dậy ăn cơm, huynh thế nào cũng muốn cậu ấy tỉnh tự nhiên, xem làm tiểu Bảo đói rồi kìa.”
Văn Liệt bĩu môi: “Hắn tùy thời tùy chỗ không phải như sói đói, thì là như heo ngủ, ta cố được bên này, nhưng chẳng cố được bên nọ. Hơn nữa, ai là chủ tử, là hắn hay là ta”
Ta hung hăng lườm nguýt Văn Liệt, tự thân biết đường mắt mình chắc chắn là lóe ánh sáng xanh biếc, ấy một nửa do đói, một nửa do tức giận.
Nhị thiếu gia ném túi tiền sang, nói móc: “Tiếc rằng ngươi thức dậy muộn, ngay cả cơm thừa còn không ăn được, tự mình ra ngoài tìm quán nhỏ giải quyết đi.”
Ta còn chưa kịp phát hỏa, Hải Chân đã cười tủm tỉm đong đưa cánh tay của Văn Liệt, sẵng giọng: “Huynh cứ vậy, nói khó nghe quá.” Quay đầu nói với ta, “Ý của tiểu Liệt là, do ta bệnh, trong trù phòng chỉ có cháo thanh đạm, sợ ngươi không hợp khẩu vị rồi ăn không đủ no, ra ngoài tìm một căn tửu lâu vẫn tốt hơn.”
Ta nắm nắm túi tiền trong tay, rồi ngẫm lại những lời nói ác độc của Văn nhị thiếu gia trước kia, trong lòng biết Hải Chân nói không phải giả, thật ra vẫn thấy ấm lòng, nhoẻn miệng cười với hai người ấy, rồi xoay người chạy ra ngoài.
Vừa bước ra cửa ta đã ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023951/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.