Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng, phản ứng đầu tiên của ta là nhào qua bên Trầm Du, đặt đầu y lên đầu gối bản thân, kiểm tra tình hình của y. Tốt quá, hô hấp nhịp nhàng, chỉ là ngất do thuốc mê, xem ra Chấn Lâm không hạ sát thủ với y.
“Hắn ta không sao cả, không vào thời điểm cần thiết, ta sẽ không tùy tiện giết người.” Chấn Lâm nhàn nhã phủi ống tay áo.
“Ngươi mới là thiếu chủ Hắc bang chân chính.” Giọng điệu của ta rất quả quyết, bởi vì đã không cần lời giải thích gì thêm.
“Không tồi, ta mới là thiếu chủ Hắc bang, chính xác hơn mà nói, ta sắp thành bang chủ đương nhiệm của Hắc bang.” Chấn Lâm vươn một bàn tay, dùng đầu ngón nhẹ nhàng vạch cổ áo của ta, nắm mảnh lệnh phù màu đen, dùng sức giật đứt sợi dây tơ tằm, nắm trong lòng bàn tay.
Ta cố chịu cơn đau trên cổ, nói: “Lá sắt hỏng này cũng do ngươi đặt ở chỗ ta”
“Không phải ta.” Chấn Lâm khóe môi uốn cong, cười nói: “Là Nhạc trưởng lão hộ pháp trong bang mang ta trốn đi. Trên đường bọn ta bị đuổi giết, chạy mãi tới Định Khê, trốn vào một hộ nông gia, khi đó ta sáu tuổi, mà ngươi vẫn chỉ là một đứa bé chưa biết đi. Vì tránh cho lệnh phù và ta bị người khác diệt tận, Nhạc trưởng lão giấu lệnh phù trong phù kí danh của ngươi, tự mình cải trang thành thôn dân sống ở lân cận, tùy thời giám hộ lệnh phù, còn ta thì được Lãng trưởng lảo dẫn đến ẩn cư kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023896/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.