Ta là một thiếu niên hạnh phúc lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, có mẫu thân từ ái và phụ thân tuy nghiêm khắc nhưng chính trực, còn có rất nhiều sư huynh sư tỷ yêu thương ta. Dù không có thiên phú luyện võ, thân thể cũng không tốt, nhưng ta chưa hề nghi ngờ bản thân sống trọn đời yên bình hạnh phúc.
Năm mười bảy tuổi, dượng làm quan ở kinh thành phái người đón ta tới chỗ ông ở tạm. Kỳ thật đấy là lần thứ tư ông phái người đến, nhưng ba lần trước đều bị mẫu thân cự tuyệt, ta cũng chẳng biết vì sao. Có điều lần này do sang năm là năm đại bỉ, đến chỗ dượng học thi dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho nên sau khi mẫu thân đọc xong bức thư tay do dượng tự viết dù rơi lệ không nỡ ta đi xa, nhưng vẫn đồng ý cho ta xuất phát đi kinh thành. Ta rất háo hức, thứ nhất ta chưa từng rời quá xa nhà, thứ hai biểu ca tiểu Liệt là huynh đệ tốt nhất của ta, mà ta vô cùng nhớ huynh ấy.
Mẫu thân cưng chiều ta phái tam sư huynh và thất sư huynh lên đường chung với ta, cũng phân phó họ bảo vệ ta đến khi thi cử thường niên chấm dứt, rồi đưa về nguyên trạng cho bà. Các sư huynh khác cực kì hâm mộ lần phái đi này, con ngươi đỏ hoe tiễn chúng ta đi xa.
Ta có thiệt nhiều món yêu thích mà không thể mang, ví dụ như chú chó lông vàng bự con, một tấm đại hình phong vẽ mười hai bức sơn thủy, chiếc ghế tựa gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023884/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.