Chương trước
Chương sau
Mặt trời còn chưa mọc, xe bò chậm rãi lên đường, bọn họ ngồi trên xe bò, đi lên trấn Phần Thủy.
Có mấy người thôn phụ cũng lên trấn Phần Thủy hợp chợ, đi bộ cũng hết hơn một canh giờ, đi xe bò có thể rút ngắn đi nửa đoạn thời gian. Không ít người tình nguyện đi bộ, luyến tiếc bỏ ra mấy đồng tiền đi xe bò.
Trên đường đi đều có thể gặp được người đi đường gánh gánh gồng gồng, trong thôn nhà nào thu hoạch được kha khá, bọn họ sẽ mang đồ lên trấn trên bán hay đổi lấy tiền, có thể dư ra được mấy văn tiền để trong nhà.
Cùng đi xe bò còn có mấy ca nhi trong thôn, Tào Hướng Nam đi cùng bọn họ có chút không quen, khi lên xe bọn họ có chào hỏi mấy câu, liền không nói nữa. Y duỗi tay ôm lấy Kỳ Vãn Phong, trong lồng ngực Kỳ Vãn Phong ôm hài tử vẫn còn đang ngủ, hài tử hôm nay thức dậy quá sớm, vừa lên xe bò đã ngủ tiếp.
Xe bò lắc qua lắc lại mà đi ở trên đường, dọc theo đường đi có thể bắt gặp được rất nhiều người đang hướng lên trấn Phần Thủy mà đi, càng tới gần trấn Phần Thủy người đi lại càng nhiều. Xe bò dừng lại trước cửa thành, cũng không có vào thành, bọn họ xuống xe ở chỗ này, nếu khi nào muốn trở về, trước thời gian mặt trời lặn, thì đi đến đây tụ tập.
Kỳ Vãn Phong đem hài tử đang ngủ trong ngục gọi tỉnh, thấy hài tử tỉnh, cậu cười cười nói:"An An, chúng ta tới nơi rồi."
"Vâng, a mỗ." Tỉnh lại sau giấc ngủ, mắt vẫn còn nhập nhèm, mơ hồ, An An mơ màng đáp.
"Phu lang, trước ta ôm An An xuống, sau đó sẽ đỡ ngươi xuống." Kỳ Vãn Phong lưu loát mà bò xuống khỏi xe bò, đem hài tử đặt trên mặt đất, sau đó quay lại duỗi tay, đỡ Tào Hướng Nam xuống.
Người đánh xe thấy nhà bọn họ chỉ có ca nhi cùng hài tử, duy có một hán tử chân tay lại không tiện hành động, còn đi qua giúp một phen, nói với bọn họ:"Ta ở ngoài thành này, các ngươi khi trở về muốn ngồi xe bò, liền ra đây tìm ta."
"Được, cảm ơn ngươi." Tào Hướng Nam đặt tay vào quải trượng, tự mình cố gắng đi đường.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn tường thành cổ được xây bằng gạch xanh,, hơi thở thời đại ập vào mặt, y mới có cảm giác thật thật tại tại bản thân đã xuyên về thời cổ đại. Thủ vệ canh gác đứng hai bên cửa, người từ tám phương bốn hướng đều muốn đi vào thành, lúc này là thời điểm người đi vào thành đông nhất.
Từ của thành tiến vào, bên trong thành là một tòa trấn nhỏ, trên đường phố rộng mở được nát bằng gạch xanh, hai bên là phòng ốc cửa hàng san sát nhau, hai bên đường cũng có không ít các sạp quán nhỏ, người bán hàng trên trấn hét to giao bán, người chọn hàng tới lui tấp nập. Tiệm bánh bao tản ra mùi thơm mê người, khi có người đi ngang qua đều sẽ liếc mắt nhìn vào một cái, ai có tiền sẽ móc ra mua một hai cái.
Đường phố chính trong trấn Phần Thủy có hình chữ thập, ngang dọc đan xen, nơi này là phụ cận gần thành trấn nhất, người đến tụ tập từ tứ phương khiến cho tòa trấn nhỏ dần dần hình thành quy mô phồn hoa như bây giờ.
Sau khi hỏi thăm, bọn họ liền đi qua hướng phố Nam, nơi đó có một y quán danh tiếng thật tốt, người nghèo khổ đều đến nơi đó xem bệnh, xem bệnh hay mua thuốc giá cả đều thấp hơn rất nhiều. Ở phố Bắc có một y quán chuyên xem bệnh cho người giàu, thu phí rất cao, người trên trấn trên phần lớn sẽ không tới nơi đó xem bệnh.
Cái nơi này cũng không quá khó tìm, trước cửa y quán treo một tấm thẻ lớn-- Y quán La Thị. Thời điểm bọn họ đến trước cửa quán đã xếp thành hàng dài, xem ra chính là nơi này. Bọn họ đứng vào cuối hàng xếp hàng, chỉ là không biết bao nhiêu lâu nữa mới tới phiên bọn họ.
________
Chướng 35: Cứu người.
"Vãn Phong, ngươi và hài tử qua bên kia ngồi chờ đi, một mình ta đứng đây là được rồi." Nhìn theo cái tốc độ này, ít nhất phải tới giữa trưa mới tới lượt y, thời gian dài như vậy, Tào Hướng Nam cũng không muốn Vãn Phong cùng hài tử bồi y đứng xếp hàng.
"Không, ta cùng An An đứng đây bồi ngươi." Kỳ Vãn Phong lắc đầu, cậu muốn bồi phu lang cùng một chỗ.
Bọn họ vừa đứng vào hàng, phía sau lại có người lục tục đi tới, không tốn một hồi, phía sau lại xếp thành hàng không ít người. Người vào xem bệnh từ bên trong đi ra, người tiếp theo lại vào, nhưng tốc độ này cũng không mau bằng tốc độ người tới xếp hàng ngày càng nhiều, mà mặt trời lại ngày càng lên cao, thời gian từng chút từng chút một qua đi.
Một trận tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, một đoàn người hướng Y quán La Thị chạy tới, chạy phía trước là một hán tử ôm một tiểu hài từ trong tay, phía sau theo không ít người, thần sắc nôn nóng mà chạy vào y quán.
Người bên ngoài không rõ nguyên nhân đều nghị luận sôi nổi, không biết phía trước xảy ra chuyện gì. Nhưng dù vậy, nhìn đoàn người vội vã chạy vào y quán tìm đại phu, xem ra đều không phải chuyện tốt gì.
"Đây là làm sao vậy a?"
"Ta cũng không biết."
Tào Hướng Nam đứng ở phía sau bọn họ cũng thấy đoàn người chạy vào y quán, người bên ngoài tò mò đều đã đem cửa y quán chặn lại đến kín mít, y cũng không biết phía trước là bị làm sao, nhưng cả y và Vãn Phong đều không có ý tứ muốn tới gần cửa tìm hiểu.
"Hài tử kia bị rơi vào trong nước, ta đây xem là khuông cứu được a." Một tin tức truyền ra thật mau được phát tán ra bên ngoài.
Chết đuối? Phản ứng lại đây hẳn là liên quan đến hài tử vừa mới được ôm vào, sắc mặt Tào Hướng Nam biến đổi:"Vãn Phong, ngươi ở đây xem An An, ta đi trước nhìn xem thế nào." Y nói.
"A, phu lang ngươi muốn làm gì?" Kỳ Vãn Phong đem hài tử ôm lên, thấy phu lang chống quải trượng hướng trong đám người đi chen vào, ở phía sau vừa lo lắng lại nôn nóng, liền đuổi theo qua, chỉ sợ phu lang bị người đẩy ngã.
Ngồi giữa y quán là La đại phu, tuổi tầm 60, đã hơn nửa đời người hành nghề y, gặp qua không ít tạp chứng (nhiều chứng bệnh),nhưng hài tử này được đưa tới đã không còn hơi thở, hắn cũng lộ ra vẻ mặt khó sử.
"Này...... "
"Hài tử đã không còn hơi thở, lão phu cũng không có biện pháp, ngươi vẫn là nhân lúc còn sớm lo chuẩn bị hậu sự đi."
"Không, không, cầu xin ngươi, La đại phu, cầu xin ngươi cứu hài tử của ta."
"La đại phu, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi..... " Ca nhi quỳ trên đất ôm hài tử, một bên khóc một bên dập đầu cầu La đại phu, đứa nhỏ này chính là mệnh căn của hắn a, nếu thật sự cứ như vậy mất đi, chính hắn cũng sống không nổi a.
"Nhường một chút, nhường một chút." Tào Hướng Nam chống quải trượng, bước chân tập tễnh từ bên ngoài đi vào, thiếu chút nữa bị người ta đẩy ngã xuống đất. Thật vất vả đi vào tới bên trong, đập vào mắt y là một hài tử nằm trên đất với gương mặt trắng bệch, bọ dáng đại khái tầm bảy, tám tuổi.
"Ta có biện pháp cứu đứa nhỏ, để ta làm thử xem." Y nói ra một câu như vậy, lực chú ý của mọi người lập tức chuyển sang trên người y.
"Ngươi, ngươi thật sự có biện pháp?" Trên mặt ca nhi kia còn treo nước mắt, giống như là sắp chết đuối vớ được một khúc gỗ.
"Ngươi?" Trong mắt La đại phu chất chứa hoài nghi, hắn làm đại phu đã hơn nửa đời người, biết người chết đuối phần lớn là không cứu lại được.
"Để ta thử một chút." Ánh mắt Tào Hướng Nam kiên định.
Y biết thời gian có bao nhiêu quý giá, không có thời gian đứng giải thích với bọn họ, liền chống quải trượng đến bên cạnh tiểu hài tử, đem quải trượng trong tay ném sang bên cạnh, tay đè lên mạch trên cổ tay hài tử, cảm nhận được mạch đập cơ hồ là không có.
______
14:36"
4/4/22
Đã nỡ đào rồi thì cố lấp vậy. Dù lâu bao nhiêu đi nữa ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.