Trời đầu xuân còn có chút lạnh, Kỳ Vãn Phong một thân áo đơn đứng ở nơi đó, sắc môi tái nhợt không chút huyết sắc, sinh hoạt gánh nặng ở trên vai cậu càng ngày càng nặng, thân thể cậu đã có chút ăn không tiêu, nhưng vì phu lang cùng hài tử, cậu vẫn phải kiên trì.
Khi nghe a mỗ nói muốn phân gia, trong nháy mắt Kỳ Vãn Phong liền minh bạch ý nghĩ của a mỗ là gì, trong mắt cậu có chút không dám tin tưởng, lại nhìn về phía a cha trầm mặc, cậu liền biết đối với chuyện này a cha đã gật đầu. A mỗ nhìn cậu, Kim Cẩn Trình biết a mỗ đang chờ cậu gật đầu, cậu nói:"A mỗ, a cha, các ngươi nói đi, ta nghe."
"Cái già đình của chúng ta, tất cả các ngươi đều biết, trong nhà hơn mười khẩu ăn mỗi ngày đều phải ăn cơm, mỗi tháng phải chi ra một bút không nhỏ, tiểu ngũ lại phải đọc sách, trong nhà cũng không có tiền thừa. Cả gia đình mỗi tháng chi tiêu liền không ít, chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng duy trì sinh hoạt hàng ngày." Ý tứ Trần Châu chính là trong nhà rất nghèo, một chút tiền thừa đều không có, cho nên dù phân gia cũng đừng mong lấy được một đồng nào của gã.
"Nhà chúng ta ban đầu chỉ có bảy mẫu đất cằn, mấy năm nay lục tục mà mua vào một ít, tất cả mọi người đều biết, trong nhà hiện tại có bốn mẫu ruộng tốt, ba mẫu ruộng trung và bảy mẫu ruộng hạ đẳng."
Kỳ thật với số ruộng này ở Tào gia thôn cũng không tính là ít. Hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tieu-nhat-tu/1000628/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.