Vào ban đêm, thị lực của Tiếu Dương hiển nhiên không thể so với Bối Nạp Đức, ” Là một đàn sói hoang lớn, chết tiệt, bọn chúng hướng về phía bộ lạc.”
“Ngồi vững một chút.” Bối Nạp Đức tăng nhanh tốc độ rõ rệt.
“Chúng nó muốn đến bộ lạc cướp đoạt thức ăn?” Dã thú tập kích thôn trang của loài người, Tiếu Dương cũng chỉ có thể nghĩ đến điều này.
“Ừ, lần này tuyết lớn không dễ dàng tấn công con mồi cho lắm, bình thường thì giấu thức ăn trong huyệt động, có vẻ lần này dã thú kiếm ăn rất khó khăn.”
Nói xong Bối Nạp Đức ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bao hàm cảnh cáo cùng thị uy, trong bộ lạc hiển nhiên có các thú nhân nghe được âm thanh này, đều đi ra khỏi phòng, không ít giống đực trực tiếp biến hình bay lên không trung.
Một con Bạch xà với hai cánh thật lớn cấp tốc hướng Bối Nạp Đức bay tới, “Vương, có tấn công chúng không? Chết tiệt, là bầy sói!”
“Hi Nhĩ Đạt, thông báo cho đội điều trị bộ lạc chuẩn bị sẵn sàng, mang một bộ phận người bảo vệ cho bộ lạc. Ngả Thụy Tư, lập tức triệu tập các giống đực khác theo ta đi nghênh địch.”
“Vâng!” Theo sau bay tới là con ưng khổng lồ màu xanh, lĩnh mệnh mà đi.
“Hi Nhĩ Đạt, hắn giao cho ngươi.”
“Xin ngài yên tâm.” Một cái đuôi rắn thật lớn cuồn cuộn nổi lên quấn quanh thắt lưng Tiếu Dương, đưa hắn đến bên cạnh mình.
Tiếu Dương biết mình giờ phút này ở chỗ này chỉ biết liên lụy Bối Nạp Đức, hắn liền nghe lời, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-thu-duyen/41724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.