Ngàn phật hương là thánh dược có công dụng chữa thương, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Đường Thời trông thấy ngàn phật hương chân chính.
Trước kia ở Thiên Hải sơn bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn mà Đường Thời có được ngàn phật hương trăm năm, chỉ là so với thứ trong tay Thị Phi lúc này thì khác biệt như trời với đất.
Y nhìn một nhánh ngàn phật hương giống như viên ngọc màu đen to tròn bóng bẩy, chỉ dài ba tấc, Đường Thời không nhịn được hỏi: "Đây là bao nhiêu năm?"
"Một ngàn ba trăm năm." Phỏng chừng cũng đủ dùng rồi? Thị Phi muốn đưa nó cho Đường Thời chữa thương mà thôi.
Y đã cởi sạch y phục ở thân trên, ngồi yên một chỗ, Thị Phi đốt ngàn phật hương, rồi sau đó đẩy dược hiệu vào trong thân thể y, lập tức cũng cảm nhận được núi hồn địa mạch đã đông cứng kinh mạch lại như dần được hoà tan, dòng khí thư thái này chậm rãi chảy vào cái kén trong thức hải.
Đợi đến lúc ngón tay Thị Phi dẫn theo dược hiệu đẩy vào bên trong đến mỏi nhừ thì Đường Thời cũng đã ngủ thiếp đi.
Thị Phi phất tay một cái, tàn hương xám trắng từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, trên mặt đất hình thành một dấu vết như cái bóng. Hắn nhìn Đường Thời đã nhắm mắt một chút, lại quay đầu đánh giá gian nhà tranh này —— sau khi cõng Đường Thời từ dưới chân núi Thiên Hải xuống thì tuỳ tiện tìm một gian nhà tranh, trước tiên giải quyết thương thế của Đường Thời rồi mới chuẩn bị rời đi.
Hắn quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-than-cap-giam-thuong-dai-su/966178/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.