Thân phận của Doãn Xuy Tuyết rốt cuộc là gì, Đường Thời rất hiếu kỳ.
Nếu nói hắn là người của Xuy Tuyết lâu, thì người ta thẳng tay tàn sát đồng môn không nương tình, một chiêu hai mạng, nhưng nếu bảo hắn không phải, thì một thân trang phục Xuy Tuyết lâu, căn bản không giả được.
Đường Thời thực sự hoài nghi kẻ này cũng là phản đồ của môn phái giống như mình, nhưng không biết hỏi thế nào.
Rất rõ ràng, thanh kiếm trước mặt Doãn Xuy Tuyết chắc hẳn là thanh tốt nhất trong toàn bộ mộ kiếm.
Thân kiếm màu tím đậm, mang theo cảm giác nặng nề và sát khí ngưng đọng không gì sánh kịp, mà mũi kiếm đang rũ xuống lại lóe lên ánh sáng trắng bạc khiếp người, thể hiện rõ lực công kích của nó không giống những thanh kiếm khác. Kiếm này không cắm trên mộ kiếm nào, mà lơ lửng cách mặt đất ba thước (1m),tự mang một loại cảm giác áp bách mà các thanh kiếm khác không so sánh được.
Đường Thời liếc mắt liền thấy được trên sống kiếm khắc hai chữ — Côn Lôn.
Phong cách khá cổ xưa cùng văn tự tương đối cổ điển, giống như từ rất nhiều năm trước...
Mười tám cảnh Tiểu Hoang nghe nói đã có từ ngàn vạn, thậm chí là trăm ngàn vạn năm trước, những vật bên trong đến cùng đã tồn tại bao lâu, còn chưa có ai nói rõ được.
Đường Thời vừa đến đã bị Doãn Xuy Tuyết phát hiện.
Nhưng Doãn Xuy Tuyết cũng giống như lúc trước, không đặt Đường Thời trong mắt.
Hắn đưa lưng về phía Đường Thời, đứng chắp tay, chỉ nói: "Tiểu bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-than-cap-giam-thuong-dai-su/966144/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.