Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Ms Mèo

Bằng trực giác nhạy cảm của phái nữ, với một thời gian dài chung chăn gối, nếu không phát hiện điều lạ thường ở Cổ Hàn, đó mới là điều quái lạ. Nhưng điều khó khăn nhất chính là, người phụ nữ này từ đầu tới cuối không hề có yêu cầu bất cứ đồ vật gì, đem tất cả đều che dấu trong lòng, lo sợ rằng nếu chính mình nói ra, liền phá hủy đoạn nhân duyên đẹp đẽ này…

Có thể sống cùng người mình yêu tha thiết vài năm, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, không còn đòi hỏi gì ở hắn…

Điều duy nhất không yên lòng, cũng chỉ là về đứa con gái của mình mà thôi…

Hoặc là, chỉ có cách lý giải về phần tình cảm sâu đậm này cùng với sự khoan dung, mới khiến cho Cổ Hàn cả đời thống khổ cho tới hôm nay đi?

Tình cảm vô cùng, yêu vô cùng, tương tư vô cùng… Nhưng chính loại tâm ý này, lại làm cho bản thân hắn thống khổ suất mấy ngàn năm cuộc đời vẫn không thể quên! Nhất là, còn có Kiều Ảnh mỗi phút giây lại nhắc nhở hắn….

- Lão phu vốn định đem Ảnh nhi giao phó cho người thân tin cậy, sống như một cô gái giàu có bình thường, nhưng lại có phát hiện ngoài ý muốn, Ảnh nhi nàng lại có tuệ nhãn trời sinh!

Cổ Hàn run run mà thở dài, buồn bã thật lâu mới nói:

- Khi đó là Đoạt Thiên chi chiến, phương pháp ẩn thân của dị tộc nhân làm cho chúng ta thương vong khó có thể tưởng tượng được! Vì thế ta… vì thế ta…

- Vì thế lão liền mang con gái của mình cho Thiên Thánh sơn, chụp cái mũ tính mạng thiên hạ muôn dân lớn như vậy, đủ đề cầm tù con gái của chính lão hơn nghìn năm, cũng vì vậy làm mất đi hạnh phúc cả đời của nàng! Thật sự là vĩ đại, thật sự là một người cha vĩ đại!

Quân Mạc Tà nói một cách lạnh lùng, sắc bén.

Thực ra, Quân Mạc Tà cũng không thể nhịn việc thở dài tự đáy lòng, những người ở Tam Đại Thánh Địa này, vì Đoạt Thiên chi chiến, thật không biết đã hi sinh nhiều tới mức nào? Hi sinh, tuyệt đối không chỉ là tính mạng, còn có tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, toàn bộ mọi thứ!

Là ngu ngốc ư? Là cao thượng ư? Đáng để tôn thờ ư? Hay có lẽ là đáng để chửi rủa?

Giờ phút này Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, hắn có thể từ góc độ người làm cha chỉ trích Cổ Hàn, lấy tội dạnh bạc tình lang chỉ trích Cổ Hàn, nhưng mặt khác chính là, Quân Mạc Tà lại không tìm thấy lý do thích hợp để lên án!

Loại tinh thần này làm hắn thực sự không biết đánh giá như thế nào! Rốt cục là nên bắt đầu ca ngợi hay là nên mạnh mẽ đả kích…

Nhìn Cổ Hàn trước mặt, Quân Mạc Tà thực sự không biết nói thế nào, mình rốt cục đối với hắn có cái nhìn gì, là khâm phục? Khinh bỉ? Muốn mắng chửi? Muốn ca ngợi?

Người đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận, những lời này chính xác là không có chút giả tạo nào!

Nhưng người có thể làm cho Quân Mạc Tà trong lòng cảm nhận phức tạp như vậy, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vị cường giả đương đại này chắn chắn là đứng thứ nhất trong cả hai cuộc đời làm người của hắn!

Hận, hắn hận đến cực điểm, khinh bỉ, hắn cũng khinh bỉ đến cực độ. Nhưng trong lòng hắn cũng có một chút bội phục, một chút kính trọng! Nếu đổi chỗ cho hắn, Quân Mạc Tà biết mình tuyệt đối sẽ không thể hy sinh lớn như vậy!

Cho dù mình thực sự đem chuyện thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, cũng không làm được! Chính mình vừa không thể vô tình như Cổ Hàn, cũng không thể hữu tình như Cổ Hàn. Nhưng Cổ Hàn vô tình chính là với người nhà, lại hữu tình với thiên hạ!

Quân Mạc Tà với hắn đúng là hoàn toàn trái ngược!

Nói Cổ Hàn lòng dạ độc ác, bạc tình bạc nghĩa cũng có lý. Nhưng hắn thật sự mang thiên hạ trong tim, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh! Nói hắn là chí sĩ đầy lòng nhân ái, mang phong thái anh hùng, nhưng lại trơ mắt nhìn vợ yêu chết đi, tự tay đem con gái mình đào tạo thành công cụ chiến tranh của Đoạt Thiên chi chiến!

Hắn đối với thiên hạ, đối với lý tưởng, đối với truyền thừa, đối với quang vinh đều không có chỗ nào không đáng kính trọng; nhưng chỉ riêng đối với người thân của mình, quả thật như thế quá tàn nhẫn, độc ác!

Người như vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đánh giá như thế nào đây?

- Ta nghĩ… nếu Kiều Ảnh được đặt theo họ mẹ, hẳn là đến bây giờ nàng vẫn không biết thân thế của mình? Sẽ càng không biết được mình lại có một người cha vĩ đại như vậy!

Quân Mạc Tà lạnh lùng hỏi.

Về phần thân thế hiện tại của Kiều Ảnh, bằng năng lực của Cổ Hàn, bố trí cho nàng một chút dấu hiệu giả tạo, thật sự là chuyện rất dễ dàng, căn bản không có chút khó khăn nào!

- Tất nhiên là không biết. Ta làm sao lại có thể nói cho nàng biết…

Cổ Hàn nói một cách đau buồn:

- Ta vốn đã mắc nợ mẹ con nàng rất nhiều…

- Ta vì Kiều Ảnh có thể có một người cha vĩ đại như vậy, cảm thấy tự đáy lòng kiêu ngạo và tự hào thay cho nàng!

Quân Mạc Tà trào phúng nói:

- Ngài thực sự là vì Thánh Địa trả giá mọi thứ! Thậm chí là đem thứ mình vô cùng yêu thương, con gái của mình, cũng có thể đào tạo thành công cụ, một thứ công cụ chiến tranh, thậm chí bản thân mình cũng toàn bộ tham gia cả hai cuộc đời! Bội phục bội phục!

Cổ Hàn cắn chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo cực điểm. Dường như trong lòng đau đớn kịch liệt, đột nhiên khàn giọng nói:

- Ta trải qua hai cuộc đời tới nay, cũng chỉ có chút huyết mạch duy nhất này. Ta không phải là không muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt đẹp, khiến nàng có một cuộc sống bình thản! Ta không muốn ôm lấy con gái mình khóc lóc một trận? Ta không phải là không muốn sống cùng nàng, dốc bầu tâm sự? Ta muốn! Làm sao lại có thể không muốn! Ta muốn đến chết! Nhưng có thể… Nếu như ta làm như vậy, thiên hạ muôn dân sẽ phải làm thế nào bây giờ? Không có tuệ nhãn thần thông của Kiều Ảnh phụ trợ, chẳng lẽ ta đứng nhìn các huynh đệ của ta từng đám chết đi dưới tay bọn dị tộc nhân hay sao? Một đám người bị buộc phải đồng quy vu tận hi sinh cùng dị tộc nhân thì sao?

- Phải! Ta hi sinh hạnh phúc suốt đời của con gái mình một cách đê tiện, nhưng ngươi có biết hay không, nhờ con gái của ta, là con gái của ta vì thánh địa ngăn chặn được bao nhiêu tổn thất?

Cổ Hàn siết chặt nắm tay đến mức nổi gân lên:

- Đây cũng là huynh đệ của ta! Cũng là tay chân của ta! Chẳng lẽ con gái của ta nên đi hưởng thụ hạnh phúc, còn bọn hắn lại đáng chết sao?

- Phải! Lão nói về đạo lý lớn này thật sự là không có chút sai sót nào! Nhưng chuyện không hay nhất, cũng là chuyện ta thực sự cảm thấy chướng mắt, chính là lão đem cái trách nhiệm nặng nề như vậy toàn bộ đặt lên vai một người con gái!

Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:

- Như vậy, thế giới này cần có đàn ông để làm cái gì? (DG: èo, mềnh thik câu này)

- Những huynh đệ kia của lão, những gì cần hưởng thụ, cũng đã hưởng thụ hết rồi! Vợ yêu, thiếp đẹp, một đàn con cháu, thay đổi từng đợt từng đợt! Mấy nghìn năm qua, tin rằng thê thiếp, đàn bà của bọn họ hẳn có thể chất chồng hài cốt như núi! Chuyện này sao lão lại không nói?

Quân Mạc Tà tàn nhẫn nói:

- Bọn hắn đã sớm hưởng thụ nhưng gì người thường không thể hưởng thụ, cho dù chết đi hẳn cũng không có nhiều tiếc nuối!

- Nhưng lão, lại buộc con gái do chính mình sinh ra trải qua hơn nghìn năm tháng, nhưng sắc thái cuộc sống thì vẫn chưa nhận biết được gì! Người làm cha như lão sao có thể tàn nhẫn đến thế?

- Thế giới này, xét đến cùng vẫn là một xã hội nam quyền tối thượng! Người đàn ông, vừa có quyền lợi thì đồng thời có cả nghĩa vụ. Nếu như thế, trách nhiệm nặng nề đều nên do đàn ông gánh vác, sao lại có thể để phụ nữ phụ trách sự sinh tồn của đàn ông. Những huynh đệ kia của lão nếu còn có chút lương tâm, đã sớm xấu hổ mà tự vẫn! Chứ không phải là trơ cái mặt mo ra cứ thế mà lợi dụng thiên phú của người phụ nữ, vì bọn họ mà mở ra một đường tắt đi tới chiến thắng, ung dung lấy được sự huy hoàng và tán thưởng, còn có thứ quang vinh mơ hồ chó má đáng cười! Thắng lợi như vậy, thật là nhơ bẩn! Từ đầu đến cuối nhơ bẩn hèn hạ!

Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:

- Các ngươi! Cho dù là vì đại lục này làm rất nhiều chuyện, vẫn đáng xấu hổ!

- Dạng an toàn này, nếu đám người các ngươi còn có chút máu đàn ông trong người, nên cảm thấy nhục nhã! Nếu đám người các ngươi còn có chút danh dự của đàn ông, nên cảm thấy xấu hổ! Cách bảo vệ an nguy thiên hạ như vậy, còn không bằng cái rắm!

- Chiến tranh, cho tới bây giờ đều thuộc về đàn ông! Đàn ông, trên chiến trường chết một nghìn một vạn cho tới mười vạn mấy trăm vạn, đó là điều hiển nhiên! Nhưng các người lại muốn cho nữ nhân vốn yếu đuối ra trận giết địch, nhận lấy cái trách nhiệm nặng nề như vậy, thậm chí còn lấy đi hạnh phúc cả đời của người phụ nữ đó, phải trả một cái giá lớn là vĩnh viễn cô độc, thực sự không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?

Quân Mạc Tà không chỉ là một kẻ yêu hận đều có thể nói ra, hơn nữa, hắn còn là một người đàn ông theo chủ nghĩa nam nhân điển hình!

Ở kiếp trước, mỗi lần thấy các triều đại hoàng thất lấy danh nghĩa hòa hiếu kết giao để gả công chúa ra ngoài, hắn sẽ liền điên cuồng chửi rủa!

Những thứ thuộc về chiến tranh của đàn ông, dựa vào cái gì lại muốn đẩy người phụ nữ ra làm vật hy sinh?

Dùng một cái đũng quần phụ nữ đổi lấy hòa bình, chẳng lẽ đàn ông trong thiên hạ lại có thể sống thanh thản, cứ như vậy ca múa mừng cảnh thái bình hay sao? Đây là loại lý luận quỷ quái gì!

Loại logic mất dạy! Loại logic của lũ bất lực!

Đó là lí do khi nghe tới chuyện Cổ Hàn hi sinh con gái của mình, Quân Mạc Tà lại ăn nói sặc mùi thuốc súng, cực kì chối tai, cực kì gay gắt! Không chút lưu tình! Càng nói, lời lẽ càng giận giữ!

Với góc độ Cổ Hàn mà mói, có thể chuyện này không sai, có thể đáng được ca tụng. Nhưng Quân Mạc Tà chưa bao giờ ủng hộ cách làm này!

Hoặc loại người như hắn mà nói là quá cực đoan.

Nhưng Quân Mạc Tà vốn là một người cực đoan! Loại ý nghĩ này của hắn là thâm căn cố đế!

Nếu có người nói với hắn chỉ cần hi sinh Mai Tuyết Yên hoặc là bất kì nữ nhân nào của Quân gia là có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, đổi lấy thái bình của đại lục, thì phản ứng đầu tiên của Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ là giết chết cửu tộc của người này!

Cổ Hàn đờ đẫn nghe Quân Mạc Tà liên tiếp chỉ trích, nhưng trước sau lại không nói một lời.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, nói:

- Mặc kệ lựa chọn lúc đầu của ta là đúng hay sai, chuyện này đã xảy ra rồi! Hiện tại Ảnh nhi đang ở bên cạnh ngươi, an toàn của nàng ta liền giao phó cho ngươi! Trận chiến này sống hay chết, mặc cho số phận! Nhưng nếu có thể sống sót, ta hi vọng ngươi có thể thay ta chăm sóc nàng!

Quân Mạc Tà cười lạnh:

- Hiện tại, lão rốt cục mới nhớ tới nàng là con gái ruột của mình sao? Sự tình xa cách hơn nghìn năm sau, mới nhớ tới tình cảm sâu đậm của người phụ nữ của mình? Trước lúc ngươi sắp chết, lão rút cục mới nhớ tới một chút huyết mạch của mình sao? Cổ Hàn, lão cũng thật đạo đức giả!

- Đạo đức giả cũng được, đáng xấu hổ cũng thế, cứ coi như ta hạ lưu bỉ ổi như vậy đi! Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được!

Giọng nói của Cổ Hàn cũng trở nên quyết liệt:

- Cuối cùng thì một chút máu mủ tình thâm này cũng là sự thật không thể che dấu!

- Sự thật đương nhiên là không thể che dấu! Nhưng Quân Mạc Tà ta, không có nghĩa vụ thay lão chăm sóc con gái. Dựa vào cái gì? Ta sao phải gánh trách nhiệm này!

Quân Mạc Tà nói một cách lạnh nhạt:

- Chuyện của lão, tự lão đi mà xử lý!

- Ta muốn ngươi cưới nàng!

Cổ Hàn đột nhiên quay mạnh người, nắm chặt lấy vạt áo Quân Mạc Tà, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cưới nàng, chăm sóc nàng! Lão phu nhìn thấy được, hơn một nghìn năm này, nàng cũng chỉ đối với ngươi là khác biệt!

- Nói đùa, nàng đối với ta có chút khác biệt, ta liền nên cưới nàng?

Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, nói:

- Vậy dưới gầm trời này, cứ là con gái thực sự (không phải less, gay …) thì ta hẳn là nên cưới đi, trong thiên hạ mỗi người con gái lại có dáng vẻ khác biệt! Ta đây có hay không nên cưới toàn bộ?

- Ta mặc kệ người khác như thế nào! Nhưng con gái của ta, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt!

Cổ Hàn dồn dập thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên lại xảo quyệt cười rộ lên:

- Quân Mạc Tà, ta cũng chỉ nói đến thế thôi! Ngươi cho là lão phu không nhìn ra chút sắc tâm của ngươi sao? Nói đùa à, đều là đàn ông cả, chỉ lần đầu tiên ngươi tới Thánh sơn, lão phu đã nhìn ra rồi! Trên đời này người thích hợp với Ảnh nhi nhất, chỉ có ngươi!

- Sắc tâm ta đương nhiên là có! Cái loại sắc tâm như vậy chỉ cần là đàn ông ai chả có! Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền nhìn thêm vài lần!

Quân Mạc Tà không hổ là da mặt dày, được cha cô gái ngay trước mặt chỉ ra, vẫn không đỏ mặt, ngược lại còn hung dữ dứt khoát nói:

- Ta chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, căn bản là không có ý cưới nàng! Không cần phải nói đâu xa, chỉ cần việc nàng là con gái của lão, lão tử nói không cưới, là sẽ không cưới!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.