Chương trước
Chương sau
Hai nghìn chiến sĩ của Ưng tộc đồng loạt bay lên, mang theo các chiến sĩ của Hùng tộc làm thanh lợi kiếm thứ nhất trực chỉ Thiên Trụ Sơn bay đi! Xác nhận tình huống, trong thời gian ngắn nhất phải tới nơi! Nếu cục diện là cực kỳ ác liệt thì chi quân đội này sẽ không tiếc đại giới, không tiếc hy sinh mà triển khai đợt chém giết đầu tiên!

Mạc Tà lãnh khốc hạ lệnh! ( mấy cái số đằng sau là gì thế)(NB: do copy của CV ấy mà)

Binh quý thần tốc!

Tốc độ phi hành của Ưng tộc là nhanh nhất!

Mà Hùng tộc lại là một tộc có sức chiến đấu cực mạnh!

Lần xuất chinh này, do phải phi hành hết sức nên khi tới nơi, sức chiến đấu của Ưng tộc cũng không còn bao nhiêu, cho nên kết quả sẽ là hi sinh, nhưng sự hi sinh này lại vô cùng cần thiết!

Bởi vì bọ họ mang theo ba ngìn chiến sĩ của Hùng tộc!

- Vâng!

Khuôn mặt đen thui như cục sắt của Ưng Vương không lộ ra chút biểu tình, thanh âm kiên định như sắt!

- Tám người chúng ta cũng muốn đi cùng với bọn họ!

Lộc Thánh Tôn bước lên phía trước, tám huynh đệ đồng thời đứng trong đội ngũ của Ưng tộc và Hùng tộc!

Thú Vương đã từng bị Tam Đại Thánh Địa bán đứng một cách vô sỉ trước đây cũng không hề chần chờ, dứt khoát đứng lên, cho dù bọn họ hiểu trận chiến này chỉ có một kết quả cuối cùng là bại vong!

Nhưng họ không hề e sợ!

- Tốt, mang rượu tới!

Quân Mạc Tà quát lớn, thiên địa cũng phải rung động:

- Lấy rượu ngon nhất ra đây, chúng ta cùng chúc cho các anh hùng của chúng ta! Hành quân hùng tráng!

Trong Tà Quân phủ, người hầu nhanh chóng mang lên vô số liệt tửu, từng cái bát to đều chứa đầy rượu đỏ như máu, sáu nghìn tráng sĩ cùng nhau nâng bát!

Quân Mạc Tà bưng lên một chén rượu, quát lên:

- Chén rượu này xin kính các anh hùng đã thủ hộ cho các sinh linh trên đại lục! Trận chiến này sẽ có vô số huyng đệ một đi không trở lại! Ta, Quân Mạc Tà xin cạn chén này tiễn đưa các huynh đệ!

Quân Mạc Tà nói rõ ràng, nhưng cũng rất tàn khốc!

Chuyện lần này bộc phát quá đột ngột, không ai có thể kịp thời bày binh bố trận! Lần xuất chinh này, Ưng tộc và Hùng tộc xuất ra sáu nghìn nhân mã, trừ bỏ sứ mệnh đánh chặn thì bọn họ cũng là vật hi sinh, tiến lên để chết!

Hy vọng sống sót không đủ một phần trăm, ngay cả bát đại Thú hoàng đã đạt tới Thánh Tôn chi cảnh cũng không hề ngoại lệ!

Nhưng chỉ có dùng tính mạng của bọn họ mới có thể tranh thủ thời gian cho quân đội ở hậu phương bố trí sách lược!

Đây là chiến tranh và chiến tranh bao giờ cũng tàn khốc và vô tình!

Chưa từng có một trận chiến nào mà không có người chết, chỉ có địch chết ta sống hoặc là ngược lại!

- Lần xuất chinh này của các vị là điểm mấu chốt, nói trắng ra chính là muốn các vị dùng tính mạng của mình tranh thủ cho đại lục một chút thời gian để bày binh bố trận! Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất! Không cần biết các vị đánh như thế nào, cho dù chết cũng phải tận lực kéo theo một gã dị tộc tộc nhân chôn cùng! Chỉ thế mà thôi, không hơn không kém!

Thanh âm của Quân Mạc Tà lạnh lung, vô tình tựa như lợi kiếm lạnh lẽo vang vọng trong không trung.

Toàn trường tĩnh lặng, sáu nghìn đại hán của Ưng tộc và Hùng tộc ánh mắt sáng quắc, tràn đầy kiên định, thuần phác!

Chần chờ, chùn lại, khiếp sợ, hết thảy những cảm xúc tiêu cực chưa hề xuất hiện trong mắt họ, cho dù là một tia thoáng qua!

- Cạn chén rượu này! Cho dù sinh tử! Đời đời kiếp kiếp! Các vị đều là anh hùng, là huynh đệ của ta!

Quân Mạc Tà điên cuồng thét lên:

- Các huynh đệ, hãy để nhiệt huyết của chúng ta mở ra những sắc thái hoa mỹ nhất đại lục này! Giành lại phần thắng cho chúng ta, tạo nên lịch sử vĩnh hằng! Cạn!

- Cạn!

- Cạn!

- Cạn!

Âm thanh của bát vỡ không ngừng vang lên, tổng cộng sáu nghìn chiếc bát đồng thời rơi xuống, vỡ nát!

- Chúc các vị huynh đệ tỷ muội đi đường tốt! Tất cả xuất phát!

Mai Tuyết Yên vung tay lên, một lá cờ đỏ thẫm như máu lăng không bay về phía Ưng Vương.

- Các huynh đệ, chúng ta đi trước một bước, đánh một trận thỏa thích!

Ưng Vương thét dài, đưa tay nắm lại láy cờ, thân hình tung lên, hóa thân thành một con chim ưng không lồ trên không trung.

Thân thể như sắt, lông vũ như mũi tên!

Lá cờ màu đỏ mở ra trên không trung, trên đó viết năm chữ to "Thiên Phạt Cảm Tử Đội!"

Đỏ thẫm như máu! Đón gió tung bay!

Hùng Khai Sơn khí phách hào hùng, cười lớn một tiếng, thân hình cường tráng bay lên không, ở giữa không trung mạnh mẽ ôm quyền:

- Các huynh đệ, lão Hùng ta xin đi trước một bước! Ngày này lão tử đã chờ mấy trăm năm rồi! Thiên Phạt uy vũ!

Hùng Khai Sơn hét lên một tiếng liền rơi trên lưng của Ưng Vương.

Đôi mắt của Ưng Vương lóe lên, trong mắt tràn ngập tinh thần quyết tử, đôi cánh rộng bảy trượng giương lên, ngửa đầu kêu dài, thanh âm như kim thạch khuấy động không trung, mang theo Hùng Khai Sơn bay vào không trung như một mũi tên nhọn!

Ưng dương cửu tiêu, truy phong bài vân, xuyên không xế điện!

Không hề do dự, không hề lưu luyến, dứt khoát phá không rời đi cố hương!

Ầm một tiếng, toàn bộ Huyền Ưng cùng nhau bay lên bầu trời, tất cả biến thành một tia chớp màu đen, ba nghìn tia chớp màu đen tụ lại một cơn lũ màu đen, đi theo sau Ưng Vương, mang theo chiến hữu của mình trực chỉ hướng Tây Nam!

Sáu nghìn tráng sĩ xuất phát! Như một mũi tên xuyên phá trời cao!

Tên rời cung!

Bọn hắn dùng tính mạng của mình để viết lên trang sử vĩnh hằng!

Toàn bộ đội ngũ bay lên không trung, đến khi chỉ còn là một điểm đen nhỏ bé, thế nhưng từ đầu đến cuối, không hề có một thành viên quay đầu lại nhìn Thiên Phạt Sâm Lâm, nhìn cố hương đã dưỡng dục bọn hắn, nơi có biết bao điều quyến luyến với bọn họ!

Chỉ có dứt khoát, kiên quyết!

Uy vũ Ưng Vương! Uy vũ Hùng vương! Uy vũ sáu nghìn dũng sĩ!

Hốc mắt Mai Tuyết Yên đỏ lên, lệ châu rơi xuống! Chính mình tự tay tiễn đưa sáu nghìn huynh đệ tỷ muội xuất phát, bước lên tử vong chi đồ, thử hỏi làm sao không chua xót, sao không rơi lệ!

Sắc mặt Quân Mạc Tà âm trầm như sắt, ngưng trọng như núi, không hề có chút biểu hiện.

Tổ thứ hai, hắn phái ra thuộc hạ của mình!

- Ưng Bác Không! Phong Quyển Vân! Lệnh cho hai người các ngươi, suất lĩnh ba trăm tráng sĩ "Tàn Thiên Phệ Hồn", xuất phát ngay lập tức! Làm đội thứ hai, nhanh chóng trợ giúp Ưng Vương và Hùng Vương! Toàn lực đánh chặn địch nhân, nhận xuất vô hồi!

- Tuân Lệnh!

Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân hai người đồng thời tiến lên trước một bước, chắp tay nhận lệnh.

Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu vung tay lên, ba trăm huyền hạc cao thủ đạt tới tu vi Thánh Giả lập tức bước ra khỏi hàng.

Chỉ trong nháy mắt, mỗi huyền hạc đã có một người trên lưng.

Đội ngũ này, tốc độ xuất phát nhanh hơn, theo Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân ra lệnh, tổng cộng ba trăm cao giai huyền hạc, dùng lông chim trắng như tuyết của bọn họ che kín bầu trời, tựa như một đám mây lớn che kín cả bầu trời!

Thời gian bọ họ xuất phát so với Ưng vương cũng chỉ chậm hơn nửa canh giờ.

Nhưng Quân Mạc Tà biết, chờ khi đám người Ưng Bác Không đuổi tới thì it nhất cũng phải chậm hơn năm canh giờ so với đám người Ưng Vương, thậm chí còn nhiều hơn!

Hạc và ưng, tốc độ và năng lực bền bỉ không thể nào đánh đồng, ngay cả thánh giả cũng vô pháp bù lại sự chênh lệch trời sinh này.

Năm canh giờ này đối với Ưng Vương và Hùng Vương tuyệt đối là một khảo nghiệm tàn khốc tới cực điểm! Đối mặt với toàn bộ dị tộc tộc nhân, sáu nghìn cao thủ của hai tộc liệu có ngăn cản được năm canh giờ?

Đây là chuyện mà không ai dám nói là chắc chắn!

Cho dù bọn họ chống đỡ được đến khi đám người Ưng Bác Không đuổi tơi, cũng chưa chắc có thể tránh khỏi cái chết, dù sao bọn họ phải đối mặt chính là số lượng, nhân lực hơn bọn họ gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí là hơn!

Đương nhiên, nếu có thể đợi được đám người Ưng Bác Không tới thì tình hình sẽ dịu xuống, dù sao bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ!

Thép tốt, phải dùng làm lưỡi đao!

- Hổ Vương, Hạc Vương!

- Hai người các ngươi cùng với tộc nhân tạo thành đội thứ ba! Lập tức xuất phát! Gấp rút tiếp viện cho những người đi trước!

Hổ Vương Hồ Liệt Địa, Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu đồng thời bước ra khỏi hàng, ngay lập tức, cuồng phong nổi lên, sáu nghìn huynh đệ dưới trướng hai vương bay lên trời, nhanh chóng đuổi theo.

- Bách Lý Lạc Vân! Lãnh Ngạo!

Quân Mạc Tà liên tục hạ lệnh:

- Các ngươi mang theo Thiên Tàn, Địa Khuyết và ba mươi sáu sát thủ, tính cả năm mươi huynh đệ bằng tộc làm đội thứ tư.

Quân Mạc Tà trầm giọng nói:

- Vĩnh viễn chớ quên thiên chức sát thủ của các ngươi! Nhiệm vụ lần này của các ngươi khong phải là viện trợ, mà là ám sát! Dùng mọi thủ đoạn để ám sát ngoại tộc quái vật, hiểu không?

- Dạ!

Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo cùng bước lên phía trước.

- Xuất phát!

Lại là một trận cát bay đá chạy, lúc này, trong viện đã rộng rãi hơn rất nhiều!

- Sư Vương, Hầu Vương, Bằng Vương, Điêu Vương, Lang Vương! Năm tộc các người, tổng cộng hai vạn năm nghìn người làm đội thứ năm! Đại quân toàn bộ tiến lên! Mang theo dược vật, lương thực và các vật tư chiến lược đầy đủ!

Quân Mạc Tà vung tay.

Năm tộc này là những tộc có quân số đông đảo nhất, nhưng sức chiến đấu lại tương đối yếu.

Nhưng chiến lực của những huyền thú này cũng không thể khinh thường! Vừa là đội ngũ hậu cần, nhưng thời khắc mấu chốt cũng có thể biến thành đội ngũ giết địch!

- Những người còn lại, chính là Xà Vương, Báo Vương và những người khác, toàn bộ do Quân Vô Ý chỉ huy. Theo khắp địa vực Tây nam, bày ra hình quạt, dần dần đẩy mạnh, cẩn thận tìm tòi, nếu phát hiện dị tộc nhân cao thủ đã tiến vào đại lục thì tiêu diệt hết, không thể để lại một tên! Nhiệm vụ này không có thời hạn, cho đến khi giết đến Thiên Trụ Sơn mới thôi! Chúng ta không cần nhân chứng sống, một cái cũng không cần!

Đến bây giờ, Quân Mạc Tà vẫn không quên tên Khương Quân Tập ghê tởm. Nếu để cho dị tộc nhân đi vào, lưu lại mầm mống thì hậu hoạn vô cùng.

Mối nguy này mới chính là hậu hoạn lớn nhất khi ngoại tộc xâm lấn!

Chuyện như vậy, ngoài Huyết Y Đại Tướng Quân Vô Ý thì không còn ai có năng lực thống soái, năng lực phân tích như ông cả. Cũng chỉ có Huyết Y Đại Tướng mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ phức tạp tới cực điểm này, hơn nữa lại có thể gọn gàng, không hề loạn.

- Tuân lệnh!

Vô Ý và đám người Xà Vương tiến lên nhận lệnh.

- Những người còn lại ở lại Thiên Phạt đợi lênh! Nếu chưa có mệnh lệnh của bổn Quân, bất cứ kẻ nào, từ lúc này trở đi không được bước ra khỏi Thiên Phạt Sâm Lâm! Nếu không, nghiêm trị không tha! Cho dù có ngoại nhân tới, nếu đọc sai mật khẩu thì không được mở ra thủ hộ đại trận!

Quân Mạc Tà nghiêm túc cường điệu điểm này.

Thiên Trụ Sơn xảy ra chuyện quá đột nhiên, mà Chiến gia nguy cơ còn chưa tiêu tan. Nếu đám người Chiến Luân Hồi thừa dịp này tấn công Tà Quân Phủ thì phiền phức, chiến lực chính của Thiên Phạt có thể nói đã xuất động toàn bộ, còn lại trong nhà tuy không hề yếu ớt nhưng chiến lực cũng không hề cao!

Nhưng chỉ cần Cửu Thiên Cửu Địa Tru Ma Trận mà Quân Mạc Tà bố trí vẫn còn tồn tại thì cho dù là Chiến Luân Hồi đích thân đến cũng chỉ có thể hoạt động bên trong trận, vô pháp tiến vào!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.