- Về thôi. Aiz, Lần này lại uổng công rồi, ít nhất cũng phải chờ vài trăm năm nữa...
Miêu Hoàn Vũ có chút bất đắc dĩ thở dài, nói.
- Không! Con không quay về! Con phải ở chỗ này chờ. Chờ huynh ấy trở về.
Miêu Tiểu Miêu quật cường lắc đầu. Si ngốc nhìn vào vị trí trước kia Thất Thải Thánh Thụ tồn tại, lệ rơi tràn mi...
- Nha đầu ngốc, làm sao con biết Quân Dạ sẽ đi ra từ nơi này? Thánh Thụ ẩn hay hiện luôn luôn không có quy luật! Hoàn toàn không thể nắm bắt, hơn nữa, quan niệm thời gian của Thánh Thụ đại nhân cũng khác nhiều so với chúng ta.
Còn nửa câu sau, Miêu Hoàn Vũ rốt cục cũng không nói ra: Làm sao con biết hắn nhất định có thể đi ra? Lỡ như hắn không thể ra được thì sao, chẳng lẽ con muốn chờ ở chỗ này cả đời ư?
- Con mặc kệ, con phải đợi ở chỗ này, chờ một trăm năm, một ngàn năm con cũng phải chờ! Nếu là không thể chờ đến lúc hắn đi ra, con sẽ chết ở chỗ này!
Miêu tiểu miêu thần sắc kiên định nói, trong ánh mắt không có nửa điểm giao động
Miêu Hoàn Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng...
***
Bên trong Thánh Thụ.
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm, tiếp theo lại là sáng ngời, thì ra đã di chuyển vị trí, đến bên trong thân cây rồi
Nơi này là một không gian khác kỳ lạ hơn nhiều...
Sương giăng dầy đặc khắp bầu trời, lại mơ hồ ẩn hiện bảy màu, một mùi hương mông lung thoang thoảng bay qua, dưới thân cũng bằng phẳng một cách dị thường, rồi lại không nhìn rõ mặt đất có màu gì, vô số rễ cây với đủ hình dạng đang phiêu đãng xung quanh hắn
Quân Mạc Tà cười cười, bình thản ngồi xuống.
Hắn đoán không có sai, Mộc chi lực, quả nhiên chính là loại khí tức mà bất kỳ thực vật nào trên thiên hạ đều chào đón, mà không nên nói là chào đón, còn hơn thế nữa, đó chính là thèm khát, thèm khát được sở hữu
Hành động chọc giận Thất Thải Thánh Thụ của Quân Đại thiếu gia, nói cho cùng thì chẳng qua cũng là một loại thủ đoạn che dấu tai mắt người khác mà thôi.
Lúc Thất Thải Thánh Thụ mới vừa xuất hiện, cũng là lúc Quân Mạc Tà đã vận khởi Mộc chi lực, đồng thời từ trong lòng bàn tay xuất ra một tia khí tức. Cho nên khi đó, Thất Thải Thánh Thụ mới có thể đung đưa. Hơn nữa còn lay động rất mạnh...
Nguyên nhân là do Thất Thải Thánh Thụ vì cảm ứng được Mộc chi lực mới biểu hiện ra vô cùng kinh hỉ, chứ không phải là vì Thánh Thụ nghe lời ninh hót, tâm tình cũng trở nên thoải mái như Miêu Hoàn Vũ đã nghĩ.
Sau đó, Quân Mạc Tà lại lấy thần thức truyền âm nói với Thánh Thụ: "Muốn thứ này sao? Nếu muốn, thì hãy một mình nói chuyện cùng ta?"
Khúc gỗ mục này nếu như có thần lực đủ để bắt chước tiếng người, thì đương nhiên cũng có thể nghe hiểu. Quân Mạc Tà hoàn toàn nắm chắc điều ấy, truyền âm của mình đối phương nhất định có thể nghe được, hơn nữa còn hiểu được.
Sau đó Quân Mạc Tà lại cố ý nói bậy bạ để chọc giận, Thánh Thụ đại nhân cũng tát nước theo mưa mà đem hắn bắt đi...
Bằng không, dựa theo tính tình quái dị của thất Thải Thánh Thụ, trong lúc vô cùng giận dữ, làm sao còn có thể dễ dàng buông tha hai người Miêu Hoàn Vũ, chỉ trục xuất hai người đi là coi như xong việc? (Biên: khửa khửa trẻ không tha già không thương)
Quân Mạc Tà lúc này vừa mới ngồi xuống, đã cảm thấy không gian không hiểu vì sao lại lay động một trận, sau đó một thân ảnh mơ mơ hồ hồ từ trong hư ảo chậm rãi hiện lên, sau đó hóa thành hình người trước mắt hắn. Một khuân mặt có chút quái dị. Trên mặt chằng chịt rễ cây, cứ giống như là một lão già râu tóc rậm rì...
Sau khi thấy qua năng lượng thần bí tới cực điểm của Quân Mặc Tà, Thánh Thụ đại nhân khó mà dằn lòng được.
- Tên nhóc loài người, ngươi muốn cùng Bản đại nhân nói chuyện gì?
Thánh Thụ đại nhân cao ngạo, nhìn xuống từ trên cao nói với Quân Mặc Tà.
- Chuyện kia thì đợi lát nữa nói sau, trước tiên cho ta cái ghế đã đi.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, bĩu môi.
Thái độ của ngươi kiểu ấy, thì nói chuyện cái rắm ý!
- Ghế sao? Ghế là cái gì?
Nét mặt già nua rậm rạp rễ cây của Thánh Thụ đại nhân lộ ra một cái biểu tình nghi hoặc
- Ghế chính là… À, ờ…ặc, chẳng lẽ ngươi chưa nhìn thấy qua cái ghế bao giờ sao?
Quân Mạc Tà trợn tròn mắt.
Mà thần sắc trong mắt Thánh Thụ đại nhân càng thêm mê hoặc...
- Vậy thì cho ta cái chỗ để ngồi đi. Ngươi không thấy chúng ta đứng quá xa nhau sao? Ngươi cao như thế, ta ngẩng đầu nói chuyện quá tốn sức, không thể thoải mái trao đổi, nói cũng bằng không.
Quân Mạc Tà ngửa đầu nói.
Thánh Thụ đại nhân nháy mắt một cái, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đem con mắt của mình móc xuống ( ặc ặc) sau đó " đông" một tiếng ném xuống dưới, con mắt này ngay lập tức liền biến thành một cái mộc đôn.
(Biên: ai muốn bít cái đôn là gì thì coi nhé:
)
- Thế này được chưa?
"Xoát" một tiếng, bàn tay chằng chịt rễ cây kia lại biến mất
- Như thế này cũng làm được?
Quân đại thiếu trợn lòi mắt. Nhìn thấy hốc mắt lão già này dần dần trở nên mơ hồ, sau đó lập tức lại xuất hiện một con mắt mới thì không khỏi than thở!
Mẹ nó, quá ngưu rồi, không hổ là lão quái vật vạn năm, cũng có vài ngón nghề đấy chứ. Bất quá nhìn khúc gỗ lớn trước mắt này, ít nhiều trong lòng cũng mắng thầm: lão tử không ngờ cũng có ngày ngồi trên một cái nhãn cầu... Cái này cũng khiến cho người khác dị ứng quá đi. Bất quá nghĩ thì cứ nghĩ nghĩ, còn ngồi thì vẫn cứ phải đặt mông mà ngồi xuống, bản thiếu gia ngồi trên hạt chân châu của ngươi đấy, thế nào hả ( Biên: anh em không hiểu thì có thể thử bằng cách sờ xuống dưới rốn hai thốn nhé, xem ở đấy có cái hạt trân châu nào không)?
Vừa mới ngồi ổn định, nhãn cầu kia đã hóa ngay thành cây cột, lập tức cao lên, đem Quân đại thiếu lên tới giữa không trung, đối diện với khuân mặt kia. ( Biên: cây cột trân châu)
- Như vậy vậy được rồi chứ? Ngang hàng trao đổi? Thực sự thoải mái rồi phải không?
Thánh Thụ đại nhân rất đắc ý hỏi. Ngụ ý chính là: Làm sao? Thằng nhóc nhân loại, lại còn dám ta đây với bản Thánh Thụ? Thủ đoạn của Thánh Thụ đại nhân ta, ngươi còn chưa được thấy đâu
- Được, xem ra cũng tạm.
Quân Mạc Tà liếc mắt một cái, ngươi có trâu bò cỡ nào, thì mắt cũng bị ta đặt ở dưới mông thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Quân đại thiếu lại đột nhiên nghĩ tới một câu nói: vểnh mông lên trời, có mắt không tròng! Nhưng mà bây giờ bản thiếu gia đang ngồi lên một cái nhãn cầu, đây chẳng phải là đã có tròng rồi sao?
- Loại năng lượng cổ quái này của ngươi. Ờm, dùng một chút để cho ta nhìn kỹ xem.
Thánh Thụ đại nhân vênh mặt hất hàm sai khiến nói. Tuy rằng bộ dạng thực sự khát vọng, nhưng lại còn làm giá, ý muốn nói, ta xem vật của ngươi, là bởi vì ngưỡng mộ ngươi, ngươi còn phải biết cảm ơn đấy. "Từ sau khi vào tới trong này, Thánh Thụ đại nhân đã bắt đầu nói chuyện theo kiểu người thường, cũng không như trước kia, trực tiếp truyền âm đến thần thức đối phương. Dường như chỉ có ở bên trong không gian này, lão ta mới thật sự là không có gì là không làm được...
- Được thôi.
Bằng sự khôn khéo của Quân Mạc Tà, làm sao có thể không rõ cái tiểu xảo của thất Thải Thánh Thụ, bất quá có nhìn nhiều hơn một chút nữa cũng không sao, ngươi càng bức bách bản thiếu gia càng dễ làm việc, như vậy dứt khoát để ngươi bức bách nhiều hơn một chút đi (Biên: cái đoạn này khửa khửa)
Quân đại thiếu dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của thất Thải Thánh Thụ, vươn ngón tay phải ra, hét lớn một tiếng:
- Vạn Mộc Sinh trường lực!
Vốn là Mộc chi lực, nhưng Quân đại thiếu lúc này lại thêm vào đó mấy chữ nữa mới lớn tiếng kêu lên. Nhưng cũng bởi vì bỏ thêm mấy chữ này, cho nên mới chỉ có cái tên mà thôi, cũng đã khiến cho nhãn cầu vị Thánh Thụ đại nhân này tròn to thêm vài lần rồi!
Quân đại thiếu sớm đã nhìn ra, lão gia hỏa trước mắt này, căn nguyên có thể nói là cực cao, cao tới mức độ khủng bố, nhưng nói đến đầu óc, thì so với một đứa bé cũng chẳng cao hơn được là bao. Cái loại này, hơn một vạn năm đều sống ở chỗ đây, ngay cả người nói chuyện còn không có, thì trí thông minh chỉ có thể…
Nói đơn giản một chút, chính là một đứa trẻ có được căn nguyên cao, nếu là muốn lấy được đồ của nó, thì hết thảy đều phải theo nó, dỗ cho nó hài lòng, nó sẽ đem một vài thứ nó không coi trọng cho đi, thậm chí còn có thể cho ngươi một số thứ đặc biệt tốt, mà Huyễn Phủ chính là áp dụng loại thủ đoạn này!
Có điều, loại thủ đoạn này quá mức bị động, tuyệt đối không thích hợp với Quân đại thiếu gia, mà Quân Mạc Tà lại có được thứ đủ sức hấp dẫn khiến cho thất Thải Thánh Thụ phải thèm thuồng mà xông đến: "Mộc chi lực". Chẳng khác gì đang dùng một cái kẹo ngọt, trêu chọc tiểu hài tử kia, nếu như nó muốn lấy được kẹo, thì phải trả giá tương đương, như thế, tình thế hai bên cũng đảo ngược rồi!
Còn nguyên nhân tại sao cần thêm mánh lới, là vì sợ nếu mình chỉ hô to một tiếng 'Mộc chi lực", thì cái tên tâm tình trẻ con này chắc chắn sẽ nghe không hiểu, dù sao tên càng oách thì lại càng khiến tiểu hài tử rung động càng nhiều...
Dưới hai con mắt nhìn chằm chằm kia, một quả cầu phát ra ánh sáng xanh nhạt, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay Quân đại thiếu, một loại Tiên Thiên ất Mộc lực, bắt đầu bành trướng ở trong không gian nhỏ hẹp này...
Cho dù bành trương, nhưng vẫn hoàn toàn không hề tản đi, nói cách khác, nếu chỉ xem hay thưởng thức thì không thành vấn đề, nhưng nói đến "Hưởng dụng", xin lỗi nhá, cho dù là một tí mùi, cũng đừng hòng ngửi thấy...
Từ khi tu vi của Quân đại thiếu tăng lên, sử dụng Tiên Thiên Ngũ Hành lực, đã chính xác tới trình độ có thể khiến cho người khác ghen tức muốn ói máu!
Con mắt Thất Thải Thánh Thụ đại nhân trừng được càng ngày càng lớn, ánh mắt tham lam tới cực điểm nhìn chăm chăm vào ánh sáng màu xanh kia, không rời di dù chỉ là một lát. Theo ánh sáng xanh dường như có sinh mệnh kia ngày càng lớn dần, tròng mắt Thánh Thụ đại nhân cũng từng chút từng chút lồi ra, lồi ra...
Sau đó, một viên cầu xanh biếc nho nhỏ dần dần lớn lên, to gần bằng quả bóng, mà cặp mắt lồi ra nhưng 2 quả bóng của Thánh Thụ đại nhân cũng hoàn toàn rớt khỏi hốc mắt!
Cứ như có hai tròng mắt to đùng lơ lửng ở giữa không trung...
Trên mặt Thánh Thụ đại nhân chỉ còn lại vẻ say mê tột cùng, nó theo bản năng chìa một rễ cây ra, thật cẩn thận vuốt ve một chút quả cầu màu sáng xanh này...
Đây đúng là năng lực sinh trưởng mà ta đã tìm biết biết bao lâu nay! Ông trời của ta, đất của ta, thần của ta ơi! Chỉ cần một quả cầu sáng xanh như vậy, chỉ cần cho ta ăn, ta sẽ có thể tăng lên ít nhất là vạn năm sức mạnh
Khi đó ta sẽ có thể...
Oa! Thực sự là quá hạnh phúc a a. Nước miếng từ trong miệng Thánh Thụ đại nhân chảy ra rầm rìa, rủ xuống thật dài trên mặt đất, lóng lánh...
Quân đại thiếu nhất thời lại được mở rộng tầm mắt: cổ nhân đều nói " thủy đản ba thước (*). Ta vẫn cho rằng là bịa đặt! Có thể thấy được vị trước mắt này, ta cuối cùng cũng hiểu được, đó là sự thật. Cái này đâu chỉ có ba thước? Cứ như ba trượng còn thừa ý. Hơn nữa còn không hề đứt đoạn...(Biên: Câu này ý chỉ khi ta đập trứng thì lòng trắng của nó rủ xuống dài ngoẵng ý mà ai cần thì cứ thử)
Đột nhiên, cái miệng đầy nước miếng kia vươn ra theo chiếc cổ dài, muốn đem quả cầu sáng xanh này một ngụm nuốt vào...
Quân Mạc Tà lật cổ tay một cái, qua cầu sáng xanh "chà" một tiếng biến mất tăm.
Dê con, còn muốn đánh úp ở trước mặt ta? Lão tử chính là tổ tông của cái món đánh úp đấy đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]