Chương trước
Chương sau
- Miêu Miêu... Đứa con bé bỏng của ta...

Miêu phu nhân lảo đảo đi ra, ôm chầm Miêu Tiểu Miêu, vui mừng đến rơi nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau, khóc lớn…

Sau một lúc, Miêu phu nhân mới lau nước mắt, đi đến trước mặt Quân Mạc Tà, vẻ tán thưởng từ đáy lòng hiện cả lên mặt. Với cả lòng yêu thương, dịu dàng nhất, người mở lời:

- Quân Dạ, Tiểu Miêu… Sau này sẽ phải giao cho con rồi… Đứa con này từ nhỏ ham chơi, được nuông chiều từ bé, cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, con phải cảm thông nhiều hơn nhé…

Trải qua việc này, Miêu phu nhân đã chính thức thừa nhận đứa con rể này! Bây giờ cho dù Miêu Tiểu Miêu đổi ý, người mẹ vợ này cũng đứng về phía Quân Đại Thiếu!

Trên đời này, sao có người đàn ông nào vì bảo vệ người con gái mình thích dù chết cũng cam nguyện chứ?

Theo sự hiểu biết của Miêu phu nhân, trước đây, hoàn toàn không có một người nào cả! Hành động lúc nãy của Mặc Quân Dạ đã khiến Miêu phu nhân cảm thấy rất yên tâm!

Đem cả đời con gái của mình giao cho người thiếu niên này, thật sự là có thể an tâm hoàn toàn mà! Hơn nữa, tuyệt đối sẽ không có gì ủy khuất! Hắn vì con gái của mình ngay cả mạng cũng không cần, há có thể ức hiếp con bà được cơ chứ?

Quân Mạc Tà xấu hổ cười cười, trong phút chốc cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.

Dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, da mặt của vị Tà Quân đại nhân này so với tường thành còn muốn dày mấy phần, vậy mà cũng đỏ lên, hơn nữa lại rất giống với nam sinh nhỏ bé e lệ trong truyền thuyết…

Đêm đó, Miêu gia mở một bữa tiệc lớn, tất cả khách mời đến đều vô cùng vui vẻ tận hứng tham gia!

Mọi người uống đến say không biết trời đất…

Chỉ có gia chủ Khâu gia Khâu Thừa Vân trong lòng có chút khó chịu: "Các ngươi thì lại bình an trở về rồi, đánh rắm cũng không có! Nhưng cháu nội lão phu lại bị Bạch Kỳ Phong đánh đến nửa sống nửa chết, đến nay cũng không biết ra sao nữa…"

Nhưng hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, còn về việc đối mặt nói thẳng ra thì… Cho dù... Hắn có thêm một trăm lá gan nữa cũng không dám mở miệng.

Chuyện quan trọng nhất, Quân Mạc Tà và Miêu Tiểu Miêu có thể bình an trở về, hắn coi như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị tiểu tổ tông bình an trở về cũng đồng nghĩa xóa bỏ tám chín phần nguy hiểm cho Khâu gia!

Cho nên mới nói, nhìn thấy Quân Mạc Tà trở về, cao hứng nhất cũng chỉ có thể là gia chủ Khâu gia: "Tiểu tổ tông của ta… Ngài cuối cùng cũng đã về… Nếu ngài còn không về, Khâu gia chúng ta hoàn toàn không còn đường sống mà…"

Tối hôm đó, Lí Tinh Vân và tất cả những người trẻ tuổi, đều vây quanh cùng chuốc rượu Quân Mạc Tà. Tên gia hỏa may mắn này, nhìn như vậy mà đã hái đi đóa hoa đẹp nhất của Huyễn phủ rồi. Chẳng những thế, còn vô cùng thoải mái hái suốt ngày. Không chuốc hắn thì chuốc ai?

Mọi người tìm đủ lý do, kẻ bưng chén người mang bình thay phiên tiến đến, chơi trò luân xa chiến với hắn. Người người đều cảm thấy mình là tửu thần, ai ai đều cảm thấy mình tiên tửu…

Nhân phẩm Đại Tiếu vẫn rất kiên quyết, không cần tốn nhiều lời, có thể nói ai đến cũng không cự tuyệt, một chén đến lại một chén đi, uống đến sắc mặt chuyển đỏ, lảo đảo muốn ngã, tựa như say đến mức bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã úp xuống bàn. Thế nhưng… Nhưng vẫn không ngã!

Điều này khiến mọi người như có ảo giác: chỉ cần uống thêm một chén, người này sẽ lập tức ngã gục xuống…

Hơn nữa, Miêu Tiểu Miêu lại sốt ruột không ngừng nhắc nhở: "Uống ít thôi…… Uống ít thôi". Nhìn thấy bộ dạng của hắn sao mà không đau lòng cho được. Ánh mắt nàng ngập tràn hận ý nhìn chằm chằm những kẻ kính rượu……

Tin tức rõ ràng rành mạch đưa đến tận cửa, mọi người trong lòng tự nhiên đều nghĩ: Xem ra vị Không Linh thể chất này tửu phẩm không tệ, nhưng tửu lượng cũng rất bình thường…

Vì thế mọi người càng thêm hưng phấn, Tà Quân lại càng khiến không khí nhiệt liệt sôi nổi hơn, người mời rượu càng tích cực, bản thân uống rượu cũng càng sảng khoái… Một chén lại một chén, một vò lại một vò… Vòng đi vòng lại, thay phiên nhau ra trận……

Một tiếng phịch vang lên, uống nhiều nhất là Mạnh đại thiếu gia Mạnh Hiền Nho, chén rượu trong tay rơi xuống đất, cả người mềm những trượ từ trên mặt bàn xuống, lăn quay chổng vó. Tiếp sau đó một loạt âm thanh rõ to vang lên…

Những người còn lại cũng không mạnh hơn Mạnh đại thiếu gia bao nhiêu, cơ bản đều là đã uống đến khô rát đầu lưỡi, nhưng vẫn không mảy may để ý, cứ như cũ tiếp tục chen lên mời rượu…. Có người uống xong một chén cũng không biết đi đâu, có người vướng phải người nằm trên mặt đất, ngã xuống cũng dậy không nổi, sau đó ngủ luôn….

Còn có nhiều người uống nhiều đến mức loạng choạng, lảo đảo tiến tới nhà xí tưới nước, cũng trực tiếp nằm ngủ luôn trong nhà xí, nhìn chung cũng không ai theo gót tên Đường mập mạp, xem như trong cái rủi còn có cái may…

Rốt cuộc, những người bên cạnh Quân đại thiếu, tầng lớp tầng lớp nối tiếp nhau, tất cả ngã xuống cả đám…

Các vị thiếu gia công tử của các thế gia lớn giống như mấy chú chó con nằm trên đất, thở phì phò ngủ, thức ăn nước uống nhễ nhại đầy người, trên mặt mùi rượu thốc vào mũi…

Đại thiếu vẫn là bộ dạng mắt lờ lờ mơ màng say, khuôn mặt ửng hồng… Chỉ đến khi nhìn thấy Miêu Tiểu Miêu đi tới, lúc này mới bưng một chén rượu lên ngây ngô cười. Rầm một tiếng, chén rơi trên mặt đất, người thì đã gục đầu trên bàn… Xem ra cũng đã say…

Bên dưới cái bàn, Mạnh Hiền Nho mặt hướng lên trời, miệng mở rộng ngáy khò khò ngủ. Chén rượu của Quân đại thiếu có hơn một nửa đổ trúng vào miệng hắn, trong mơ mơ màng màng, liền bị sặc, vậy mà vẫn còn nói được thêm một câu:

- … Rượu ngon! Hức… Thêm một vò nữa…

Sau đó lại ngáy khò khò như trước…

Miêu Tiểu Miêu bất đắc dĩ nhìn mấy con ma men trước mặt, không khỏi nở nụ cười khổ. Rốt cuộc lần đầu tiên tự mình cảm nhận được cảm giác của mẫu thân khi chiếu cố phụ thân say rượu…

Một loại cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười… Còn mang theo vài phần cảm giác vô lực không biết nên làm thế nào….

Miêu phu nhân lúc này cũng đứng bên cạnh nữ nhi, nhìn mấy gã thiếu niên say xỉn này, thở một hơi dài:

- Miêu Miêu, con có biết, mấy người này uống say, là vì cái gì không?

Miêu phu nhân thản nhiên nói.

- Là vì cái gì?

Miêu Tiểu Miêu có chút khó hiểu hỏi lại. Uống say là vì uống quá nhiều rượu nên say, còn có thể vì gì nữa?

- Lí Tinh Vân, Mạnh Hiền Nho, Trương Khải Vân đều là những người từ bé đã ở bên cạnh con. Mấy vị thiếu niên này, còn có Khâu Bằng, Cố Phi Vũ, cùng với Chiến Ngọc Thụ bất hạnh đã mất… Bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa cưới chính thê, mục đích chính là đang đợi con.

Miêu phu nhân cười khổ:

- Giờ đột nhiên, con lại bị một kẻ ngoại lai xông vào, chỉ trong khoảng thời gian ngắn hái mất, bắt mất trái tim con. Đối với bọn họ mà nói, giống như giấc mộng hơn mười năm, chớp mắt đã tan biến thành mây khói. Cố Phi Vũ thành người tàn tật… Con có từng nghĩ đến, ngày thi đấu hôm nọ, tuy rằng là Mặc Quân Dạ chiếm ưu thế, nhưng… tu vi của Cố Phi Vũ vẫn cao hơn Mặc Quân Dạ nhiều lắm, sao có thể bị nội thương nghiêm trọng đến thành người tàn tật chứ? Con thử dùng đầu suy nghĩ một chút đi, nếu lúc đó con không ở đó, Cố Phi Vũ có thể có kết cục như vậy hay không? Huynh đệ Chiến gia ngày đó đã lập sẵn canh bạc, cuối cùng sắp thắng lại bại, tất nhiên vẫn có nhân tố số mệnh bên trong, và nguyên nhân chủ yếu vẫn là bị tuyệt thế tài hoa của Mặc Quân Dạ khiến kinh sợ. Nhưng con thật sự không bao giờ biết Chiến Ngọc Thụ đối với con có tình ý như thế nào đâu? Thậm chí cũng không riêng Chiến Ngọc Thụ, ta còn hoài nghi Chiến Thanh Phong đối với con cũng có tình ý, chỉ là chưa bao giờ biểu lộ ra thôi. Còn có Khâu Bằng, hôm nay rất khác với ngày thường, không tiếc vứt bỏ bộ mặt công tử tao nhã thuần phác ngày thường, không quản đến hậu quả đối chọi gay gắt với Mặc Quân Dạ, cuối cùng chọc giận Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong tự mình xuống tay, gánh lấy hậu quả, cũng rơi vào kết cục thảm hại mà mọi người trong Huyễn phủ cơ hồ đều tránh né…. Con thử nghĩ xem, Khâu Bằng ngày thường có phải là kẻ làm việc lỗ mãng, hoàn toàn không để ý hậu quả, là một tên ngu ngốc sao?

Nghe Miêu phu nhân phân tích, Miêu Tiểu Miêu không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, cũng không vững tin hỏi lại:

- Ý của nương là… là … Bọn họ hết thảy là vì con…?

- Không phải vì con, còn có thể vì ai?

Miêu phu nhân cười khổ, nhìn nữ nhi vẫn như trước tỉnh tỉnh mê mê, khẽ thở dài:

- Hãy nhìn đám người say đến không biết trời trăng này, con cho là, bọn họ thật sự say sao?

- Chẳng lẽ bọn họ không say? Đều giả say? Vậy bọn họ diễn trò cũng quá tốt đấy chứ?

Miêu Tiểu Miêu nhìn đám thiếu niên tài tuấn của Huyễn phủ nằm tứ tung lộn xộn làm trò hề, thật sự không thể tin bọn họ đang giả say…

- Bọn họ tự nhiên là say thật, nhưng cũng không phải vì rượu mà say.

Miêu phu nhân ý tứ sâu xa nói:

- Lý Tinh Vân trường tụ thiện vũ, Mạnh Hiền Nho túc trí đa mưu, Trương Khải Vân chín chắn thận trọng! Ba người này, người nào không phải là công tử thế gia tài hoa phong lưu, tao nhã hơn người chứ? Con từ nhỏ đến giờ, có lần nào thấy bọn họ thất thố như vậy chưa? Hôm nay bọn họ chẳng những thất thố, còn uống đến bất tỉnh nhân sự, hồ đồ cả lên, nhưng cũng không muốn vận huyền công để phục hồi tỉnh táo lại một ít… Đó là vì cái gì?

- Vì cái gì?

Miêu Tiểu Miêu giật mình lặp lại.

- Có câu, nhất túy giải ngàn sầu, hôm nay bọn họ là vì mộng đã tan vỡ, uống cho say để vơi bớt nỗi đau trong lòng! Cái say ngày hôm nay, cũng là tiễn biệt ngày hôm qua. Cái say ngày hôm nay, đối với bọn họ, cũng là sự lột xác!

Miêu phu nhân nhẹ giọng nói:

- Nhưng trước khi say, và trong khi đang say…. Bọn họ vẫn như trước, được sống trong giấc mộng khát khao kia… Cho nên bọn họ không muốn dùng huyền công bức rượu ra… Đây là một vết thương đau đớn khắc sâu trong long! Ngoại trừ say ra, bọn họ không còn phương pháp nào để phát tiết cái đau. Nếu là đệ tử ngoài đường bình thường sẽ lựa chọn đánh nhau sống chết, nếu là chiến sĩ sẽ lựa chọn một cuộc chiến đẫm máu… Nhưng bọn chúng lại không thể, vì họ vẫn là đệ tử thế gia, đều phải gánh vác sứ mệnh trời ban của bản thân!

Miêu phu nhân đột nhiên nghiêm túc nhìn nữ nhi của mình:

- Ta nói những lời này, cũng không phải là nói họ quá si tâm với con. Vì phần si tâm đó, đều đã trở thành quá khứ! Ta chỉ muốn cho con biết, nam nhân cũng có lúc đau khổ, cũng có lúc buồn bã, nhưng bọn họ vĩnh viễn sẽ không nói ra. Khi bọn họ uống rượu… đó chính là lúc bọn họ cần điều trị vết thương trong lòng… Lúc này mà nói, người quấy rầy họ, họ sẽ rất chán ghét, cho dù là thê tử của họ cũng không ngoại lệ! Mà thân là thê tử, cũng không được sau lưng họ mà nhục mạ, trào phúng châm biếm, hoặc không để ý mà bỏ qua… Chỉ được ở sau lưng dùng phương thức dịu dàng chăm sóc thể xác và tinh thần của người đàn ông… Đó mới chính là một thê tử tốt……

Miêu Tiểu Miêu có chút hiểu ra, đôi mắt đẹp khẽ lung linh lay động… Miêu phu nhân lại chợt thở dài:

- Người đời ai cũng biết, làm nữ nhân không dễ, tam tòng tứ đức, chân không ra cửa… Dường như toàn bộ thế giới, đều bất công với nữ nhân. Nhưng mấy ai biết, phần lớn nữ nhân gánh vác đều là chuyện vụn vặt trong cuộc sống, mà nam nhân bọn họ lại phải gánh vác toàn bộ thế giới! Trách nhiệm hy sinh trên chiến trường, nuôi sống gia đình, nuôi sống vợ con đều đè nặng trên lưng… Nữ nhân khi uất ức có thể khóc, không ai chê cười! Nhưng nam nhân khi rơi lệ, sẽ có người chê cười chỉ trích… Cho nên mới có câu nam nhi đổ máu không rơi lệ là vậy… Nhưng để nữ nhân chúng ta lựa chọn, chúng ta đều cam tâm tình nguyện hy vọng, người đàn ông của mình… rơi lệ chứ không đổ máu… Vì rơi lệ không có nguy hiểm, nhưng khi đã đổ máu… Lại thường thường mang hàm nghĩa vĩnh viễn mất đi người mà ta có thể dựa vào…

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.