Chương trước
Chương sau
Bộ dáng Chiến Tiêu Tiêu lúc này chẳng khác gì mái tóc lão Santa trong truyện 7 viên ngọc rồng.

Trình độ tạo hình kiểu này cho dù là chuyên gia tạo mẫu tóc ở Địa Cầu được xếp hạng đệ nhất cũng là tự thẹn không bằng.

Bậc thầy Tạo mẫu tóc vẫn là phải dùng đến dao kéo đạo cụ,lão nhân gia người lại tạo mẫu tóc bằng cách dùng Lôi Điện cùng sự cố gắng quên mình của bản thân.

Lôi Điện chẳng những không thưởng thức cái gì model hay không model, liên tiếp không chút lưu tình nhằm vào đầu của Chiến Tiêu Tiêu mà oanh kích. Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ là sửng sốt một hồi mới nhớ ra vội vàng lao xuống, nhìn chung lão tiểu tử đó thực lực quả là kinh người, thừa nhận Lôi Điện như vậy mà không đủ trí mạng, thương tổn vẫn còn là có hạn.

Bất quá có hữu hạn thì thủy chung vẫn là bị thương, hơn nữa cùng Lôi Kiếp chính diện ngạnh kháng, đó không phải là ngu ngốc hành vi hay sao? Chiến Tiêu Tiêu lần thứ hai vội vàng vận Thiên cân trụy, thục mạng lao xuống!

Mãi cho đến khi hắn rơi xuống hơn nửa độ cao, Lôi Điện phía trên mới đình chỉ truy kích, chậm rãi tiêu tán. Đến lúc này, ở phía chân trời tiếng sấm mới bắt đầu vang lên như pháo nổ, liên tiếp dày đặc tuyệt không kém tiếng trống trận xung phong của trăm vạn đại quân giao chiến.

Đáng thương cho Thánh Tôn cường giả Chiến Tiêu Tiêu, toàn thân trang phục sau khi được Lôi Điện chiêu đãi môt bữa đã biến thành một đống vải vụn, toàn thân cháy đen, kiểu tóc quận sóng trên đầu đã biến thành tổ quạ, một cơn gió thổi qua mang theo đám tro bụi quấn theo chiều gió.

Há mồm ra lại còn phun được một chùm khói đặc...

(NBV: Ta biết mà, thế nào cũng phải có cảnh này)

Bất quá, có thể dưới sức mạnh của Lôi Kiếp kéo về được cái mạng nhỏ, Chiến Tiêu Tiêu đã thấy vận khí của mình không tệ, nếu là chậm chân chút nữa chỉ sợ chính mình có khi bị Thiên Lôi nướng chín rồi ấy chứ....

"Con mẹ nó, đây là cái gì Thiên Lôi a, so với Thiên Kiếp lúc mình trải qua Thánh Tôn cũng chẳng có kém là bao... Suýt nữa là đem chính mình thần hồn câu diệt..."

Chiến Tiêu Tiêu hạ xuống mặt đất mà vẫn còn sợ hãi, nhìn Huyền khí còn sót lại thấy đã bị suy yếu non nửa. Tại một thời ba khắc ở nơi này, chính mình dạo qua quỷ môn quan đến hai lần mới chân chính lượm lại được mạng nhỏ, càng nghĩ lại càng sợ hãi, từng tầng từng tầng da gà nổi lên khắp người...

"Con mẹ nó, chính mình lần nó cũng chỉ là đuổi giết một cái Kim Huyền Không Linh thể chất mà thế nào lại bị dính một hồi tai họa, thế này còn có Thiên lý không a??"

Đúng lúc này đột nhiên cảm giác lại có dị trạng, Chiến Tiêu Tiêu theo bản năng ngồi thụp xuống. Xoát một tiếng, một ánh kiếm lóe lên bay qua đầu hắn, cơ hồ dán chặt vào da đầu mà bay qua, cảm giác lạnh lẽo khiến Chiến Tiêu Tiêu thấy Lạnh cả người.

Hắn còn chưa kịp đứng lên trường kiếm lần thứ hai bay trở lại, Xoát một tiếng hướng về cổ họng hắn mãnh liệt công kích!

Chiến Tiêu Tiêu vẫn đang duy trì tư thế trung bình tấn, nhảy vọt đi như một con cóc tránh qua. Tiếp đó thanh trường kiếm liên tiếp hướng về hắn không ngừng triển khai công kích! Ngẫu nhiên không cẩn thận bị chém trúng thì da thịt hắn vốn cực kì cứng rắn ngay cả thần bình lợi khí không gây được thương tổn mà lại bị thanh kiếm thành sượt qua tóe máu...

Chính mình hiện tại công lực đã yếu hơn nửa, hơn nữa nhìn thanh hư không phi kiếm này chắc chắn là một thanh thần kiếm! Thân thể mình đã không có khả năng thừa nhận sát thương bực này của thần kiếm!

Chiến Tiêu Tiêu cấp tốc suy tính, toàn thân phục trang sớm đã biến thành vải vụn, hiện tại gấp gáp né tránh, dưới từng đợt kiếm khí giống như từng mảnh Hồ Đệp trung bay...

Sau đó, đại truyện cười về Thánh Tôn cường giả hiện ra. Chiến Tiêu Tiêu trước mắt không ngờ là trần như nhộng đến như nội khố còn không có tồn tại, cho nên sau mỗi động tác né tránh hắn cảm giác được phía dưới lạnh lẽo khác thường...

Sống mấy ngàn năm, có bao giờ phải trải qua cảm giác xấu hổ thế này? Khuôn mặt già nua của Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ biến thành quả cà tím...

Vừa tức, vừa xấu hổ, vừa giận, vừa kinh hoàng....

Chiến Tiêu Tiêu đột nhiên đứng dậy rống to:

-" có gan thì đi ra cùng ông nội ngươi quyết một trận tử chiến, chỉ một kẻ đánh lén ám toán tính gì là bản lãnh thật sự?"

Trước đây liên tục gặp biến cố không để ý, giờ mới phát hiện chuôi kiếm này hóa ra cũng không có người thao tác.

Nói cách khác có một vị thần bí nhân sử dụng Ngự kiếm thuật đối phó với mình, mà với trình độ này ít nhất là cùng cấp bậc với mình!

Cường giả như vậy lại đi dũng phương thức ranh mãnh này hồ lộng chính mình, thậm chí là đang đùa bỡn...

Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ tức giận không ra hơi, nhục nhã muốn chết!

Đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh bỡn cợt:

-" Oa, không hổ là Thánh tôn cao thủ a, cái mông sao lại trắng thế này, vũ đạo cũng tốt quá đi, nếu là đi ra ngoài biểu diễn nhất định cả sảnh ủng hộ a."

Chiến Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng mặt! Theo bản năng lấy tay che kín phần mông đi.

Âm thanh kia lần thứ hai vang lên:

-" Tất cả mọi người đều là một cái nam nhân, nơi này lại không có nữ nhân, ngươi che che đậy đậy cái gì. Hơn nữa lúc nãy ngươi vừa biểu diễn vũ đạo, cái gì cần thấy đều thấy hết rồi, giờ mới che che có phải hay không là hơi chậm rồi. Nói người nha Lão tiểu tử, cố gắng là không nhỏ a, đây chính là một chuyện biết bao tự hào nha....!"

Chiếu Tiêu Tiêu nét mặt già nua đỏ bừng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu a a, hai tay che chắn trước sau, tức giận hét lên:

- Làm nhục người khác thì tính gì là anh hùng hảo hán, có bản lãnh đưa cho ta một bộ quần áo, chờ lão tử mặc chỉnh tề sẽ cùng người chiến một trận!"

Hiện tại hắn đang nghĩ hai người đều là đồng cấp cao thủ, đều là người có đại thân phận, coi như muốn đánh cũng cần áp dụng một phương thức hợp lý lúc đó mới coi như là hợp thân phận cường giả, hướng đối phương muốn một bộ y phúc hắn nghĩ nếu là mình thì khẳng định sẽ cho... Dù sao đối phương cũng là chiến đấu trực diện, cứ như vậy mà thắng thì cũng coi như là thắng mà không võ...

(NBV: Ngu thấy sợ)

Nhưng hắn căn bản chưa từng nghĩ tới, chính mình vấp phải một gã yêu nghiệt!

Thanh âm kia mang theo tia cười nhạo nói:

-" thật sự là nực cười, chẳng lẽ ta thiếu của ngươi? Lại hướng ta mà đòi trang phục, vì cái gì mà cấp cho ngươi trang phục? Bản thân ngươi nguyện ý khoe mông nơi này, điều này có thể trách ai???"

Chiến Tiêu Tiêu tức giận hai mắt trắng dã, nhưng hiện tại thân không sợi vải xấu hổ vạn phần, như thế nào cũng vô cùng ngượng ngùng, cũng không thể cứ để thế này mà đánh nhau? Không biết làm sao đành nhẫn nhịn, nhỏ giọng khép nép nói:

-" hôm nay, xem như lão phu nhận thua... Ngươi ngươi... ngươi thống khoái cho ta xin một bộ quần áo..."

-"Chỗ này xung quanh vắng vẻ, hoang sơn dã lĩnh, ta tới chỗ nào để tìm cho ngươi trang phục? Ngươi đây không phải làm khó người khác sao?"

Quân Mạc Tà nhìn Chiếu Tiêu Tiêu bộ dáng nhếch chác, gần như không nhịn được cười to một tiếng

Chiến Tiêu Tiêu thầm nghĩ cũng đúng, ai ra ngoài hành tẩu còn mang theo một bộ quần áo khác, đây cũng không phải đi du lịch... Huống hồ gần như vậy, nhấc chân là về đến nhà, nếu mà còn mang theo trang phục chắc chỉ có người bị não mà thôi....

-" Ngươi cởi cho ta mượn cái áo ngoài"

Chiến Tiêu Tiêu bo người, một tay che phía trước một tay che phía sau hổn hển nói. Hắn thật sự xấu hổ và tức giận không chịu nổi nhưng vẫn coi nhẹ lập trường song phương, càng quên rằng,hắn rơi vào tính trạng như vậy căn bản là do đối phương tận lực bố trí!

-" Ai, ngươi thế nào lại có cái suy nghĩ đó, hiện tại khí trời nóng bức, lão phu cũng thích mặc như vậy nhất kiện, bên trong cũng chẳng có thêm gì.... Nếu thật sự là cởi ra cho người, lão phu chẳng phải là giống ngươi hiện tại hay sao hả? Chính mình không muốn sao lại gắp bỏ cho người?

Quân Mạc Tà cố nén cười, chậm rãi tiếp tục trêu đùa.

Chiến Tiêu Tiêu trong nháy mắt sáng tỏ đối phương hiện tại đang tận lực trêu đùa mình, đừng nói là không có nội y, coi như thực sự có đi chăng nữa cũng sẽ chẳng chịu cho mình mượn!

Nghĩ tới đây tất cả phẫn nộ kìm nén lập tức bộc phát, ngược lại không còn cảm thấy thẹn thùng, dù sao nơi đây cũng chỉ có hai người bọn họ, chẳng còn ai nhìn thấy, chỉ cần diệt sát người này làm sao có ai biết được mình đã từng chật vật thế này?

Nghĩ như vậy, Chiến Tiêu Tiêu bỏ hai tay đang che ra, chậm rãi đứng lên, âm khí dày đặc nói:

-" Người như vậy phải chăng đã nghĩ kĩ, cũng đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!"

Đột nhiên hét lớn một tiếng, vận Huyền khí toàn thân từng chữ nói:

-" Một, chưởng, triệt, phủ"

Cùng với tiếng hét, tay phải đột nhiên phóng ra quang mang cấp tốc vẽ nửa vòng trước ngực, sau đó không khí "Ô" một tiếng, bạo phong một tiếng, đầy trời đầy đất hình thành đại lượng bóng chưởng hình thành một tòa đại sơn ầm ầm đè ép lại đây!

Chưởng phong quét tới nơi nào, không gian vốn đầy sương trắng như hút vào cơn lốc quay cuồng phóng lên, trên mặt đất cát bay đá chạy, tiếng gió bén nhọn giống như vạn qủy cùng nhau điên cuồng gào thét!

Gần trăm ngàn chưởng phong như bão táp mưa sa lao về phía Quân Mạc Tà!

Một chưởng này chân chính hiện ra thực lực của " Triệt địa thủ". Mặc dù hiện tại uy lực Huyền khí của hắn đã suy yêu hơn phân nửa nhưng uy lực một chưởng này vẫn là kinh thiên động địa!

Quân Mạc Tà cũng lập tức lấy làm kinh hãi!

Lúc trước hiện thân tùy ý châm chọc diễu cợt vì tưởng Chiến Tiêu Tiêu vốn đã cung căng hết sức, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cư nhiên còn có thể phát ra công kích cường hãn tới vậy! Một kích này chính mình vẫn không có khả năng tiếp được!

Bất quá tuy không tiếp được, nhưng không có nghĩa là không có cách nào xử lý!

Quân Mạc Tà khẽ cười một tiếng, thân thể" Vèo" cái bay thẳng lên. Mặc dù Chiến Tiêu Tiêu sát cơ tràn ngập trong mắt nhưng thần sắc lộ vẻ quyết tuyệt đồng dạng phóng lên theo, gắt gao truy theo! Hắn hiển nhiên đã bị Quân đại thiếu gia làm cho mất hết lý trí, thà rằng cùng người đồng quy vu tận cũng không thể chịu được sự vũ nhục này!

Hai người một trước một sau giống như hai đạo lợi kiếm hướng về phía chân trời, có chỗ không giống chính là, một người hắc y che mặt, một người thân thể trần như nhộng!

Nhưng hiện tại Chiến Tiêu Tiêu đã sớm bất chấp những... thứ này!

Cho dù bị người trong thiên hạ nhạo báng hắn cũng muốn đem kẻ đã vũ nhục mình một cái giáo huấn, tốt nhất là đem tên kia diệt sát, nếu mà không thể cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận!

Một kẻ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, vô luận là thực lực hay sức bạo phát chiến đấu đều cực kì kinh người. Hiện tại, Chiến Tiêu Tiêu phát huy sức chiến đấu so với lúc hắn còn khỏe cũng là không chút nào kém!

Nhưng hắn lại chẳng thể ngờ, đối phương cư nhiên lao lên phía trên, mạo hiểm chống chọi với Lôi Kiếp!

Lúc này Chiến Tiêu Tiêu đã không còn muốn suy nghĩ, chỉ biết bám riết lấy đối phương, nhất định mang tên gia hỏa đáng chết này chém thành một đống thịt vụn mới tiêu tan mối hận trong lòng!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.