Chương trước
Chương sau
- Quân Mạc Tà, Mặc Quân Dạ, hay là Ma Quân.

Chiến Thanh Phong lạnh lùng nở nụ cười"

– Ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là cái gì Tà chi quân chủ hay là cái gì Ma Quân, bây giờ ngươi nếu đã tới Phiêu Miểu Huyễn phủ vậy đừng mơ tưởng sống rời khỏi đây! Ngọc Thụ, bây giờ chúng ta lập tức về nhà tìm trưởng bối trong nhà báo cáo chuyện này, chuyện này cho dù đối với Chiến gia hay Huyễn phủ đều một chuyện vô cùng quan trọng, quyết không thể có gì chậm trễ.......

Chiến Ngọc Thụ phấn chấn trả lời một tiếng vâng, giọng nói đều đã có chút run rẩy.

Không cần nghi ngờ, nếu chuyện này là thật, vậy thì nó nhất định là một công lao to lớn!

Tà chi quân chủ tới Phiêu Miểu Huyễn phủ có mục đích gì? Cho dù là vì mục đích gì đi chăng nữa, đều là có mưu đồ! Chỉ cần vạch trần mưu đồ này, địa vị ở Huyễn phủ của hai huynh đệ tất nhiên chỉ tăng không giảm, đúng là nhân họa đắc phúc!

Thậm chí còn có khả năng mượn cơ hội này một lưới bắt hết đám người Tào Quốc Phong, quan trọng nhất là Miêu Tiểu Miêu vì chuyện này tuyệt đối sẽ bị liên lụy! Miêu Tiểu Miêu gặp chuyện không may, tự nhiên là trách nhiệm Miêu gia...…

Nếu theo lý luận này tiếp tục suy diễn...… Vậy hai huynh đệ mình không phải là công thần lớn nhất khi Chiến gia làm chủ Huyễn phủ sao? Đây là vinh quang cỡ nào a!

Ngay khi huynh đệ hai người rơi vào vui sướng cùng cực, một lúc quên đi sợ hãi đang bao vây mà đang lúc hài lòng vênh vang, đột nhiên nơi này ban đầu là một thông đạo u ám âm trầm đột ngột sáng ngời.

Nơi này là nơi thiết trí Cửu U Luyện Hồn nhằm rèn luyện sức mạnh cho nhân tài của Chiến gia, vào đây cấm mang theo đèn đuốc, có thể nói từ đầu này đi đến đầu sau không hề có một ngọn đèn nào cả, ngay cả một ánh lửa cũng không xuất hiện qua! Tất nhiên, hài cốt và ma trơi là ngoại lệ!

Nhưng bây giờ trong bầu không khí vô cùng quỷ dị nơi đây xuất hiện một ngọn lửa rực rỡ, lẳng lặng cháy rực, cũng chỉ có một ngọn lửa nhưng lại chiếu sáng toàn bộ thông đạo! Chiến Ngọc Thụ đến giây phút này mới phát hiện, thứ mình vẫn dựa vào lại là một bộ xương khô...… Không khỏi nhảy dựng lên!

Nhưng lập tức toàn bộ tinh thần đều bị ngọn lửa thần kỳ quỷ dị xuất hiện kia hấp dẫn.

Ngọn lửa này, cứ như vậy một đường bay tới, không vội không chậm cứ từ từ cháy rực...…

Cũng không bị tắt, cũng không bị rơi xuống, cứ như vậy lượn lờ!

Con mắt hai huynh đệ Chiến gia đều mở to! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Hiện tượng kì dị xảy ra trước mắt đã vượt qua tầm hiểu biết của bọn họ!

Trong thông đạo vốn đen tối âm u này đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa kỳ lạ, tuy nó chiếu sáng mọi nơi, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn nhưng ngược lại càng làm người ta cảm thấy khủng bố hơn!

Đây là nỗi sợ hãi chung của con người đối với những sự vật không biết, rất ít người có ngoại lệ, lấy tính cách của hai huynh đệ Chiến gia tự nhiên lại càng không thuộc số ít ngoại lệ đó!

Đúng lúc này đột nhiên có một dòng khí lạnh thổi qua, từ đằng sau thổi thẳng vào trong tai Chiến Ngọc Thụ, trong chốc lát khiến trong đầu Chiến Ngọc Thụ tràn đầy tiếng vo vo ve ve, chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng lên, do sợ hãi mà dựng thẳng lên.

Sau đó bỗng vang lên một tiếng giống như tiếng mở cửa, chi nha một tiếng, tựa như cửa địa phủ đột nhiên mở ra! Tiếng động này rất rõ ràng, giống như từ sâu trong linh hồn vọng lại. Hai huynh đệ Chiến Thanh Phong đồng thời cảm giác được một cánh cửa được mở ra, hơn nữa sắp có cái gì ma thần yêu quái đáng sợ sẽ bước ra từ cánh cửa đó...... Nhưng, đáng sợ nhất, vẫn là cánh cửa kia...…

Chỉ tồn tại trong hư vô......

Tuy Chiến Thanh Phong là người vững vàng hơn, nhưng giờ trong mắt cũng là nỗi sợ hãi cùng cực, cơ thể lạnh run.

Đột nhiên trải qua biến đổi đáng sợ bất ngờ này, hai huynh đệ có thể duy trì dáng đứng ngay thẳng có vẻ đã là vô cùng đáng quý, ánh mắt hai người bây giờ cùng chăm chăm tập trung một phương hướng. Phương hướng này như gần như xa, ở trên thạch bích một ngọn lửa khác chập chờn lóe sáng lên, khoảng cách giữa mình và ngọn lửa này không thể nào đoán được nhưng ánh sáng của ngọn lửa này cũng giống như những cây kim sắc bén đâm vào lòng người, xuất hiện đột ngột, sau đó chập chập chờn chờn tiếp cận hai người. Mà bên trong thạch bích đằng sau ngọn lửa có một bóng áo trắng quỷ dị, tựa hồ rất khó khăn từ trong thạch bích chui ra, bắt đầu chỉ là một bàn tay, sau đó một số bộ phận trên cơ thể chui ra, cuối cùng hắn dùng sức rút một cái đem toàn bộ cơ thể bên trong thạch bích đều rút cả ra!

Nhưng càng thêm quỷ dị là, thạch bích vẫn như trước không sứt mẻ, căn bản là một khe hở cũng không có. Người này, giống như là từ nơi nào đó đi ra vậy...…

Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ nhìn thấy hiện tượng quỷ dị tới cực điểm này, không kìm chế được cả người trở nên lạnh lẽo, mở to hai mắt nhìn, mở rộng miệng phát ra tiếng "Ôi, ôi", ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nổi...…

Hiện tượng quỷ dị kia còn lâu mới chấm dứt, bóng trắng kia cũng không đứng tại chỗ mà mờ mờ ảo ảo bay đến, quá trình mặc dù rất chậm rãi nhưng cũng chỉ là cảnh tượng trong mắt thường. Hai ngọn lửa trước sau xuất hiện đã chiếu sáng toàn bộ thông đạo này không chừa ngóc ngách nào, nhưng dù hai huynh đệ cố gắng như thế nào đi nữa,cũng vẫn không nhìn rõ mặt của bóng trắng kia!

Thật giống như là trong hư không, đột ngột xuất hiện một hồn ma vậy!

Giờ phút này, một cảm giác âm u trước nay chưa từng có chiếm trọn tâm hồn hai huynh đệ Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ… Khớp hàm hai người cùng nhau run rẩy. Trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ khiến bản thân càng nghĩ càng sợ:

Chẳng lẽ trên đời này...… thật sự có ma sao?

Bóng trắng càng ngày càng đến gần, Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ ngày càng cảm thấy đáng sợ!

Hai người không tự chủ được ôm nhau, lạnh run. Cả hai đều mong muốn có thể từ huynh đệ của mình chiếm được một chút ấm áp để duy trì, nhưng giờ phút này thứ duy nhất cả hai nhận được từ cơ thể đối phương chỉ là sự lạnh run, như thế ngược lại càng gia tăng nỗi sợ hãi trong lòng mình, ngày càng thêm sợ hãi...…

-Ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên ở trong này giả thần giả quỷ.

Chiến Thanh Phong mạnh trấn an bản thân hỏi, khuôn mặt trắng bệch, răng nanh va chạm nhau, một đôi mắt, mở còn to hơn mắt trâu, trên mặt không có chút máu, tất cả đều bán đứng nỗi sợ tận đáy lòng hắn.

-Khặc khặc khặc khặc khặc khặc......

Một trận cười lạnh tới cực điểm phát ra từ trong miệng bóng trắng kia. Lúc đầu hắn không cười còn tốt, nhiều nhất nhìn như giống ma, lúc này vừa cười, nửa điểm cũng không giống người, trực tiếp ngồi vào vị trí ma quỷ đã sẵn có, cơ hồ không đem hai huynh đệ Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ hù đến chết mới chịu...…

Khi bóng trắng càng ngày càng đến gần, khuôn mặt lúc trước không nhìn rõ rốt cuộc dần dần rõ ràng lên, lại là một tiếng cười âm u quỷ dị, khuôn mặt anh tuấn rốt cuộc hiện ra trong ánh lửa.

Mày kiếm mắt sáng, môi mỏng tóc đen, thân hình phiêu dật, nụ cười lãnh khốc trên mặt.

-Hai vị đã vất vả rồi!

Người thiếu niên đột ngột xuất hiện này, tóc đen tung bay trong ánh lửa, mỉm cười rất phong độ, dùng một giọng điệu quỷ dị nhỏ nhẹ run run, hát không giống hát, ngâm không giống ngâm nói:

-Luân hồi nhất trường thân hà hoan, thùy tri hồng trần lộ vạn thiên? Đã vào cửa hoàng tuyền cửu u, đừơng về nhân gian gian nan! Hai vị, dương thọ các ngươi đã tận, ta đặc biệt tới đón hai vị ra đi!

(Luân hồi nhất trường thân hà hoan, thùy tri hồng trần lộ vạn thiên?: Con đường luân hồi lại có ai vui, lại có ai biết đường hồng trần muôn vạn nẻo?)

-Không! Không không không!......

Chiến Ngọc Thụ điên cuồng mà rống lên, nước mắt nước mũi một hàng một hàng chảy xuống. Đột nhiên dưới khố nóng lên, một dòng nước xiết mạnh mẽ chảy ra, cả người giống như một bãi nước ngã xuống đất, một chút sức cũng không dùng được, càng không biết bản thân nên nói gì, thậm chí cũng không biết phải cầu xin tha thứ như thế nào, chỉ biết nói một chữ "Không" không",. Khóe miệng đã thấy nước miếng chảy ra, sau một hồi lâu đột nhiên khàn khàn hét lớn một tiếng:

-"Quỷ a ~ a a a a ~"

Chiến Thanh Phong can đảm hơn một chút, tuy cả người đều run rẩy nhưng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn nhìn khuôn mặt anh tuấn ít có người có trên nhân gian, hỏi:

- Xin hỏi các hạ là ai?

-Bổn tọa tự nhiên là câu hồn sứ giả, ngươi so với hắn bình tĩnh hơn, bổn tọa thưởng thức những người có can đảm, nhưng...…

Thiếu niên áo trắng dịu dàng nở nụ cười, đột nhiên đầu của hắn liền biến mất, ở trước mắt Chiến Thanh Phong hai người là một cơ thể không có đầu treo giữa không trung. Nhưng lại rõ ràng có thanh âm truyền đến:

-Thưởng thức mà một chuyện, nhưng công việc vẫn phải làm. Huynh đệ hai người làm nhiều việc ác, hôm nay dương thọ đã tận, địa phủ giao cho ta nhiệm vụ bắt hai người về quy án xử phạt. Đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu đủ một vạn loại cực hình để chuộc lại tội nghiệt kiếp này của các ngươi...…

Nói chuyện nhưng lại không có đầu...… Không có đầu vẫn như trước nói chuyện...… Không biết rốt cuộc dùng bộ phận cơ thể nào nói chuyện vậy?

Chiến Ngọc Thụ hoảng sợ mở to hai mắt, con mắt không ngừng lồi ra...… Ngoại trừ động tác này, hắn không biết nên làm gì nữa...…

Gặp biến cố quỷ dị như vậy, Chiến Thanh Phong cũng sợ tới mức hai bắp chân rút gân, hai con mắt cơ hồ lồi ra đến mức sắp rơi xuống đất, trong đầu rõ ràng ra lệnh bản thân không được nhìn nữa, nhưng chết sống vẫn không dời được tầm mắt. Trong chốc lát cả người rét run, da gà toàn thân xoát một tiếng toàn bộ nổi lên......

Bóng trắng này nói chuyện xong, hai chân cư nhiên lại quỷ dị biến mấ...t… Sau đó eo cũng không còn, cũng chỉ còn hai phần thân thể, vù vù bay qua bay lại, gió lạnh từng cơn, tiếng quỷ khóc thần hào lại lần nữa vang lên mạnh mẽ!

Chiến Ngọc Thụ sao có thể chịu đựng cảnh tượng đáng sợ này, trong họng rên lên một tiếng, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh, trong miệng bọt mép còn phun, cơ thể run rẩy...…

Chiến Thanh Phong ánh mắt cũng trở nên trắng bóc, muốn đứng dậy hét lớn một tiếng dùng dương khí trên người đuổi con ma này đi, nhưng hai đùi giống như mì gặp nước mềm nhũn ra. Đừng nói là đứng dậy, liền ngay cả việc điều khiển hai chân cũng làm không được, cho dù miễn cưỡng đứng dậy, có vẻ như cũng không có chút dương khí gì...,,

Bọn họ có vẻ đã tin tưởng vị thiếu niên có khuôn mặt tuấn mĩ không giống người thường trước mặt này thật sự là một con ma...… Và là câu hồn sứ giả đến câu linh hồn huynh đệ hai người, cảnh tượng trước mắt không có nửa điểm là thuộc nhân gian, rất đáng sợ, quá huyền huyễn rồi...…

-"Thật sự là quá vô dụng...… Như vậy thì đã ngất đi rồi...…"

Bóng trắng phát ra tiếng thở dài hèn mọn từ đáy lòng, sau đó Chiến Thanh Phong lại trơ mắt nhìn thấy, sưu một tiếng, hai chân lại dài ra...…

Tiếp theo, lại sưu một tiếng, eo cũng một lần nữa xuất hiện. Cuối cùng xoát một tiếng, đầu cũng xuất hiện...… Nhưng người này giống như không hài lòng, đưa hai tay lên, cư nhiên lại chỉnh chỉnh lại đầu mình!

Tựa hồ như lúc nãy không cẩn thận xuất hiện, ra sai lệch, muốn chỉnh lại một chút, nếu không sẽ không đẹp...…

Có vẻ như con ma này rất thích chưng diện?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.