Chương trước
Chương sau
Mắt thấy người của Chiến gia đều đã rời khỏi, những người khác đều tiến lên, tự nhiên là muốn nói chuyện làm quen với Quân Mạc Tà. Tuy nói người có Không Linh thể chất này chắc chắn đã đắc tội toàn bộ Chiến gia nhưng tương lai không thể đoán trước được, khả năng bị Chiến gia trả thù tuy rất lớn nhưng nếu như may mắn không chết, thật sự dần dần trưởng thành...… Chỉ bằng biểu hiện ngày hôm nay, rồi sẽ là một nhân vật mạnh của một thế hệ!

Làm quen trước cũng có chỗ lợi của nó.

Cho dù người nay tráng niên sớm thệ, còn trẻ mà đã chết, đối với mọi người cũng không có tổn thất gì...… Quân Mạc Tà thoáng nói đôi ba câu ứng phó, liền lập tức rời khỏi. Ngày hôm nay, hắn cảm thấy việc mình làm coi như đã thành công.

Ít nhất chỉ cần bản thân tiến được vào Linh Dược Viên là xong, mục đích chuyến đi này có thể có hy vọng hoàn thành, bước phát triển thực rất lý tưởng!

Sau khi thuận lợi...… Sau khi thuận lợi mình lập tức rời khỏi chỗ này, còn quan tâm cái gì là phủ Phiêu Miểu Huyễn nữa chứ? Không chỉ không có lòng dạ nào mà thời gian bây giờ cũng rất gấp gáp, có vẻ từ đây đến Đoạt thiên chi chiến cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa!

Tiểu Tử luôn luôn ở bên cạnh nhìn thấy Quân Mạc Tà muốn rời khỏi, cô một tiếng nhảy đến, kéo ống quần hắn lại, ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt tràn đầy sự thân thiết và không muốn.

-"Tiểu Tử a, trời đất của ngươi không phải là ở đây, cũng không ở trên người ta, ngươi vẫn là trở về rừng núi đi"

Quân Mạc Tà ôn hòa ôm nó:

– "Nơi này không phải là lãnh địa của ngươi. Đi đi, Tiểu Tử, nếu có duyên với nhau, chúng ta sẽ gặp lại."

Nói xong, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất.

Tiểu Tử cô cô kêu hai tiếng, không bỏ được nhìn nhìn hắn, tựa hồ như hiểu được điều gì đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương. Sau đó mở miệng ra, tê một tiếng, một mảnh vải trên áo Quân Mạc Tà bị xé xuống, lưu luyến ngậm trong miệng, ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Tà một cái, bốn chân mở ra, ở trước mặt hắn lăn một vòng, sau đó đứng dậy, quay đầu đi chậm hai bước, meo meo ô kêu một tiếng, lập tức như tia chớp phóng ra ngoài...… Cuối cùng ở trong đại sảnh nhốn nháo rộn ràng này biến mất không bóng không hình!

Trước khi đi nó cắn xé một mảnh vải, rõ ràng là đang nói:

- "Cho dù lúc nào đi nữa, ta vẫn sẽ nhớ kỹ mùi của cậu. "

Còn một vòng lăn dưới đất kia, cũng là đang nói:

- "Cho dù lúc nào đi nữa, cậu vẫn là chủ nhân của ta!"

Huyền thú tuy nhỏ, nhưng lại hiểu tính người. Sự lưu luyến lúc sắp đi khiến Quân Mạc Tà cũng nhịn không được đau đớn trong lòng...…

(NBV: Thế là hết phần diễn xuất Miêu thân hổ tên Tiểu Tử này, quý độc giả muốn gặp lại nhân vật đáng yêu này xin gặp lại trong bộ truyện khác của lão Phong Lăng nha)

Mắt thấy Mặc đại thiếu gia sắp đi, Miêu Tiểu Miêu vội vàng hướng mọi người nói tiếng rất xin lỗi, dẫn Tiểu Đậu nha đuổi tới. Nhưng đợi chủ tớ hai nàng ngoài cửa lại chỉ là cảnh người tới kẻ đi tấp nập trên đường mà thôi, Mặc Quân Dạ vừa mới đi ra đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng, bước chân của người này có vẻ cũng quá nhanh rồi...… Mắt thấy trên đường vẫn tấp nập người đi kẻ về, Miêu Tiểu Miêu ngơ ngác đứng nhìn, chỉ cảm thấy buồn bã trong lòng rất lâu...…

-"Tiểu thư, Tiểu Đậu nghĩ chắc Mặc công tử đã về chỗ Tào thánh hoàng. Lấy bước đi của công tử hẳn là đi không được xa, chúng ta lập tức tìm kiếm trên đường khẳng định có thể tìm thấy công tử."

Tiểu Đậu nha đề nghị.

-"Nói rất có lý! Huống chi bây giờ ta cũng phải nhanh về nhà nói chuyện xảy ra hôm nay cho gia gia biết".

Miêu Tiểu Miêu ổn định tâm trạng, chủ tớ hai người liền đi về nhà, đi có chút gấp gáp.

Chờ bóng dáng hai nàng biến mất ở góc khuất, Quân Mạc Tà mới hiện ra ngay chỗ các nàng vừa đứng. Mắt thấy bóng dáng người kia đi xa, Quân Mạc Tà yên lặng nói:

- "Xin lỗi...… Ta không thể."

Bên kia, trưởng lão cấp cao của Chiến gia Chiến Băng Phong mang hai huynh đệ Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ ra khỏi Phiêu Hương lầu, mới rời khỏi trung tâm Huyễn thành không xa đã đem hai huynh đệ ném xuống đất. Một lời cũng chưa nói, trực tiếp hung dữ ra sức đánh hai người sau đó mới mắng chửi một trận, còn giao cho hai người nhiệm vụ lập tức về nhà đóng cửa tự suy xét, sau đó nghênh ngang mà đi.

Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ hai người mặt xám như tro ngồi trên mặt đất nhìn nhau, đều chỉ nhìn thấy hận ý sâu đậm trong mắt đối phương!

-"Cừu này không báo, thề không làm người!"

Chiến Thanh Phong dữ tợn đánh một quyền vào tảng đá bên đường, trong mắt như muốn ứ máu.

-"Ta nhất định phải giết hắn! Ta nhất định phải giết hắn! Giết tên Mặc Quân Dạ kia!"

Chiến Ngọc Thụ dữ tợn lẩm bẩm nói:

- "Từ nhỏ đến lớn, không có người nào dám vũ nhục ta như vậy! Ta cùng hắn không đội trời chung! Đại ca, tiếp theo, ca tính làm thế nào?" – Chiến Ngọc Thụ cắn răng hỏi.

-"Nếu muốn loại bỏ hắn, hôm nay là cơ hội tốt nhất! Bỏ qua ngày hôm nay, chỉ cần để hắn bình an trở về sẽ không còn cơ hội nào nữa. Mai sau muốn giết hắn ít nhất cũng phải qua được Tào thánh hoàng bảy người huynh đệ, chúng ta có lòng như không có lực. Thậm chí chuyện hôm nay đến tai bảy đại thánh hoàng, họ cũng sẽ biết ý đồ của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không được ích lợi gì vì chúng ta không có trong tay nhược điểm của Mặc Quân Dạ. Tóm lại, tình hình bây giờ đã hoàn toàn không khống chế được, cơ hội duy nhất lấy lại tất cả, cũng chỉ còn lần duy nhất trước mắt này thôi..."

Chiến Thanh Phong chậm rãi đáp.

-"Không sai, tin chắc những người có mặt hôm nay, đều nghĩ rằng chúng ta bị mang về gia tộc, nếu Mặc Quân Dạ có xảy ra chuyện gì, chúng ta là người bị tình nghi nhiều nhất, nhưng vì chúng ta bị nghi ngờ nhất, ngược lại sẽ vì vậy mà không hoài nghi chúng ta. "

Trong mắt Chiến Ngọc Thụ hiện lên nét độc ác vô cực.

- "Ngọc Thụ! Chuyện này liền từ đệ dốc toàn lực ra tay đi, phải làm thật sạch sẽ!" – Ánh mắt Chiến Thanh Phong chợt sáng lên, nói – "Chuyện này một khi để lại manh mối, chúng ta không thể gánh không nổi trách nhiệm đâu."

-"Không! Đại ca, nếu phải làm, vậy cả hai huynh đệ chúng ta đều phải hợp sức ra tay!" – Chiến Ngọc Thụ nếm qua một lần mệt nhọc thì đã học ngoan, nghe vậy lập tức bác bỏ, nói – "Chuyện này nếu chỉ bằng sức của mình đệ, chỉ sợ không đủ. Chỉ khi có sự trợ giúp của đại ca, mới có thể bảo đảm không ra sai lầm!"

Chiến Thanh Phong ngẩn người, nghiêm túc nhìn đệ đệ, đột nhiên nở ra nụ cười chua xót, nói:

- "Ngọc Thụ...... đệ trưởng thành."

Chiến Ngọc Thụ im lặng không nói, thầm nghĩ:

"Nghĩ muốn đem ta làm bia đỡ đạn sao? Ngộ nhỡ thất bại, cũng lấy ta làm kẻ chết thay? Hừ! Cho dù là anh ruột của ta, cũng không được!"

Huynh đệ hai người sau khi bắn ra một tín hiệu đều trở nên tương đối im lặng, hai người đều biết rât rõ, có một cảm xúc không rõ ràng mà trước đây chưa bao giờ gặp đang từ từ nảy mầm trong lòng hai người...… Hai người đều rất rõ, giữa huynh đệ hai người không bao giờ có khả năng khôi phục sự hài hòa như trước kia, nhưng hai người ai cũng không có mở miệng nói trước...… Cứ để cho loại cảm xúc không rõ ràng này ngày càng trở nên dày đặc trong lòng hai người, cho đến khi sắc trời chậm rãi trở nên tối đen...…

Bây giờ, đã là hoàng hôn......

Miêu Tiểu Miêu chủ tớ hai người từ lúc rời khỏi Phiêu Hương lầu, đến giờ sắc trời đã chuyển thành màu đỏ hồng, mặt trời đang từ từ xuống núi. Mà trên con đường về này, cho đến lúc xuống núi, cả bầu trời chỉ còn một mảnh sáng mơ hồ nơi phương xa. Dường như cả ngọn núi đều chìm vào trong màn sương trắng đục...... Cả đường đi, Miêu Tiểu Miêu tâm sự nặng nề, miên man bất định, tự nhiên là đi không nhanh.

Ngay lúc chủ tớ hai người chậm rãi đi về phía trước, đột nhiên đằng sau có hai bóng dáng nhanh chóng vượt qua các nàng, như tia chớp lao về phía trước.

Xem bóng dáng đó chắc là hai gã hộ vệ của Mặc Quân Dạ, cũng là hai đệ tử trên danh nghĩa của thánh hoàng Tào Quốc Phong, Vương Năng và Lý Kiệt.

Sau khi Quân Mạc Tà đạt được thắng lợi, bè lũ Chiến gia đã đi không còn một người, hai người bọn họ cũng tự nhiên đạt được tự do, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy Quân Mạc Tà đành phải chạy nhanh về báo cáo Tào Quốc Phong.

Bọn họ vì sao lại bỏ rơi Quân Mạc Tà một mình trở về?

Trong lòng Miêu Tiểu Miêu còn đang kinh ngạc buồn bực, lại nghe thấy rất xa phía trước truyền đến một tiếng trầm đục, một tiếng kêu rên.

Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra? Nhưng rốt cuộc là ai to gan lớn mật, dám ở đây gây sự? Bộ không muốn sống nữa sao?

Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu trở nên lạnh lẽo, cổ tay nhẹ nhàng cử động lấy ra một dải lụa sắc màu rực rỡ vô cùng xinh đẹp, sau đó lấy ra một con dao nhỏ hướng ngón tay mình cắt một đường, lập tức có vài giọt máu tươi rơi xuống dải lụa. Dải lựa trong phút chốc bị ánh sáng rực rỡ bao phủ, lúc ẩn lúc hiện, dải lụa đột nhiên lớn ra, cuối cùng biến thành một mảnh vải lớn. Miêu Tiểu Miêu cũng không dám chậm trễ, đem dải lụa màu sắc rực rỡ đã được phóng to trùm lên người mình và Tiểu Đậu nha, lập tức xảy ra biến hóa ly kỳ, thân hình chủ tớ hai người biến mất trên đường.

Dải lụa màu sắc rực rỡ này, đúng là bảo vật kỳ lạ của Huyễn phủ!

Ẩn thân y!

Nó là một trong những bảo vật phòng thân của Cửu U năm xưa truyền lại. Chỉ cần dùng máu của mình khởi động, sau đó trùm lên người, cơ thể lập tức biến mất, cho dù là cao thủ mạnh đến đâu cũng không phát hiện ra.

Miêu Tiểu Miêu chủ tớ hai người lấy trạng thái ẩn nấp thần kỳ này, không tiếng động bay đến chỗ xảy ra chuyện lạ...… Lúc nàng đang bay trên trời lại hoàn toàn không chú ý đến, cách nàng khoảng một trăm mét, Quân Mạc Tà đang thoải mái đi tới...... Miêu Tiểu Miêu và Tiểu Đậu nha hai người một đường ẩn hình bay về phía trước, chỉ thấy ở ngã ba đã bị một tảng đá lớn chặn lại. Trên đó, còn có một vật hôi thối, mùi hôi đánh thốc vào mũi.

Chỗ này có một ngã ba, ba đường đều thông nhau, cho dù bị chặn cũng không có việc gì, bên cạnh vẫn còn nhiều đường nhỏ nữa, như cũ có thể vòng qua đi tiếp.

Mà tiếng kêu đau đớn lại như ẩn như hiện từ một con đường truyền đến, Miêu Tiểu Miêu không hề nghĩ ngợi mà bay theo tiếng kếu.

Bay theo tiếng kêu, lại quẹo hai khúc quặt, chiếu vào mắt là một con đường nhỏ hẻo lánh, mà tình hình trên con đường này lại khiến Miêu Tiểu Miêu chấn động.

Tổng cộng có sáu người mặc áo đen bịt mặt ngăn lại Vương Năng và Lý Kiệt, xem tình hình hai người này đã bị người ta khống chế!

Tiếng nói chuyện đứt quãng từ người áo đen truyền đến, rất xa nên không nghe rõ ràng lắm. Miêu Tiểu Miêu trong lòng quyết đinh, lại gần một chút. Rốt cuộc có thể nghe rõ.

-"Này… Các hạ có thể yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm được."

Đây là lời của Vương Năng. Bọn họ dường như yêu cầu gã làm chuyện gì vậy? Miêu Tiểu Miêu trong lòng đột nhiên dâng lên một ý tưởng không tốt.

-"Không sai, chỉ cần các hạ giơ cao đánh khẽ, buông tha chúng ta, muốn xử lý cái tên vô dụng Mặc Quân Dạ, còn không phải chuyện dễ dàng sao. Hắn cũng chỉ bằng cái miệng lanh lẹ của hắn chiếm lợi ích thôi, nếu nói về tu vi của hắn, cho dù có huyền lực Huyền Ngọc cũng có thể dễ dàng giết chết hắn!"

Lý Kiệt nói.

Miêu Tiểu Miêu quá sợ hãi!

Thì ra người những người này muốn đối phó là Mặc Quân Dạ sao!

Nhưng hắn chỉ mới đến đây mấy ngày, sao có thể đắc tội những người này chứ?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.