Chương trước
Chương sau
Biên Dịch: Ursa

Chiến Ngọc Thụ bụng đầy hồ nghi nhìn thoáng qua Quân Mạc Tà đột nhiên cười lạnh nói:

- Mặc Quân Da, ngươi đang cố ý phải không? Ngươi biết mình đối khôn ra vế dưới của câu đối này, có phải muốn làm bậy phải không, không đối được, lại muốn dùng âm mưu quỷ kế, muốn gì hả? Muốn hất nước bẩn lên trên người Chiến gia chúng ta sao?

Quân Mạc Tà hừ nói:

- Hất nước bẩn? Nào có, các ngươi đưa ra điều kiện, ta tự nhiên cũng muốn đưa ra điều kiện! Các ngươi đáp ứng chính là đáp ứng, không đáp ứng chính là không đáp ứng, cần gì phải lươn lẹo lảng tránh? Sảng khoái một câu, đừng đề cho ta khinh thường mấy kẻ thế gia đệ tử các ngươi!

Chiến gia huynh đệ nhìn nhau, Chiến Ngọc Thụ nhỏ giọng nói:

- Đại ca, ngươi xem?

Chiến Thanh Phong ánh mắt chớp động, nói:

- Cái điều kiện "đơn giản" này lại không bình thường chút nào. Cái điều kiện này của đối phương, nhìn như cùng bản thân hắn không có chút quan hệ nào, nhưng trên thực tế lại bắt được trúng chỗ yếu hại của chúng ta. Một khi chúng ta đáp ứng, vạn nhất đối phương đối được, như vậy, những người chúng ta tìm đến ngày hôm nay, lập tức tiền đồ mất sạch! Hơn nữa từ nay về sau, Chiến gia chúng ta còn muốn làm sự tình gì, có thể sẽ gặp phải khó khăn… cho dù phải chặt đứt đám nhân tài mình bồi tài ra, bởi vì bất luận kẻ nào cũng không muốn dung những kẻ tuy thời sẽ đem chủ tử ra bán đứng

- Ta cũng lo lắng như thế. Chỉ là vạn nhất, lần này Mặc Quân Dạ căn bản vốn là không đối được, có ý nghĩ ra thủ đoạn làm khó dễ chúng ta? Chúng ta nếu dễ dàng buông tha ván này, mấy trận sau chỉ sợ phần thắng lại càng thêm xa vời, nếu bởi vậy mà thua trận, toàn bộ công sức bố trí lúc trước sẽ tan thành mấy khói, còn nếu đáp ứng điều kiện này của hắn… đồng dạng thanh danh của của chúng ta cũng có thể sẽ mất sạch

Chiến Ngọc Thụ lo âu nói.

Huynh đệ hai người chau mày thương nghị. Đột nhiên, Chiến Thanh Phong cắn răng một cái, nói:

- Ngọc Thụ, loại sự tình này không thể không đáp ứng, nhưng đáp ứng rồi, chẳng may đối phương đối được, nói không chừng chúng ta cũng chỉ có thể " thí xe giữ tướng", Ngọc thụ ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ rộng lớn, không cần quản chuyện này, vạn nhất hắn đối được, để ta đứng ra nói rõ rang chuyện này, sau đó thừa nhận toàn bộ việc này đều là chủ ý của ta cùng ngươi không có quan hệ, cùng với gia tộc lại càng không có quan hệ. Hi sinh bản thân ta để thành toàn đại cục, cũng không thành vấn đề!

- Đại ca huynh nói cái gì vậy? Việc này vốn là do tiểu đệ tiến hànhm sao có thể để đại ca gánh trách nhiệm

Chiến Ngọc Thụ dù sao tuổi vấn còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, giờ phút này nghe thấy đại ca hiên ngang lẫm liệt như thế, nhất thời trong ngực nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, bật thốt lên:

- Cần có kẻ gánh tránh nhiệm thì cũng phải là do ta thừa nhận! Cùng huynh có quan hệ gì?

- Như thế… cũng tốt ( chết vì ngu)

Chiến Thanh Phong chẳng qua do dự một chút lập tức đáp ứng, thở dài nói:

- Chỉ là… ủy khuất cho đệ rồi, bất quá, vi huynh cũng tin tưởng phán đoán của ngươi, thủ đoạn gian trá này của Mặc Quân Dạ kia chính là chứng minh, hắn căn bản là đối không được. Hắn từ năm ấy đến bây giờ vẫn đối không ra, chẳng lẽ tại đây chỉ trong nhất thời lại có thể làm được

Chiến Ngọc Thụ vừa rồi nhất thời xúc động tùy tiện một lời thốt ra, giờ phút này trong lòng đã hối hận không ngờ rằng đại ca ruột thịt của mình ngay cả do dự cũng không do dự, lập tức giống như là hận không thể đem hết thảy toản bộ đổ lên trên đầu mình vậy!

Trong lúc nhất thời, Chiến Ngọc Thụ có cảm giác giống như là rời vào bẫy vậy. Thật giống như là đại ca của hắn đào sẵn một cái hố để chờ hắn tự mình nhảy xuống. Sau đó lại nhanh chóng vứt bỏ chính mìn, người này chẳng lẽ chính là vị đại ca mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ tôn trọng sao?

Trong nháy mắt, Chiến Ngọc Thụ cảm thấy giống như là nuốt phải một con chuột chết vậy, trong lòng giống như là sụp đổ vậy

- Mặc Quân Dạ, điều kiện của ngươi ta đáp ứng, ta cũng sẽ lập tức hạ xuống huyết thệ

Chiến Thanh Phong cười lạnh nhìn thấy Quân Mạc Tà:

- Hiện tại có phải hay không nên biểu diễn một chút tài văn chương có một không hai của ngươi?

Quân Mạc Tà hoảng sợ, chậm chạp nói:

- Ta xxx, điều kiện hà khắc như vậy mà các ngươi lại có thể đáp ứng? Các ngươi không sợ sẽ làm mất sạch thanh danh của Chiến gia?

Chiến Thanh Phong cười lạnh nói:

- Nếu có thể trả một cái giá lớn để đổi lấy sự thất bại của một vị đai thiên tài có được không linh thể chất, chúng ta cảm thấy là đáng giá! Mặc Quân Dạ chẳng lẽ ngươi còn muốn kéo dài thời gian sao? Đưa ra vế dưới đi!

Huynh đệ hai người Chiến Thanh Phong nhất thời lại càng thêm khẳng đinh: kẻ này không xong rồi! không khỏi đắc ý cười rộ lên

- Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ?

Chiến Ngọc Thụ nhất thời không nhanh không chậm, dương dương tự đắc nói ra, đầy nhịp điệu " Cực phú vận luật"

- Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử... Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử... Ai...

Chân mày càng ngày càng nhăn sắc mặt càng ngày càng đen

Miêu Tiểu Miêu nhất thời trở nên khẩn trương: ngươi ngàn vạn lần phải vượt qua đó, đề mục này nếu đối không được, rất có thể sẽ thất bại đó, tất cả thành quả chiến đấu lúc trước sẽ tan thành mây khói, hậu quả vô cùng khó lường

Mọi người tại đây thấy được ánh mát của vị Không linh thể chất này, hết thảy đều có chút đồng tình: " Bất thế thiên tài vạn sự đều thong, đã qua vạn năm cũng chưa chắc có được một người, hiện giờ lại tự lấy đá đập vào chân mình. Chính mình thuật lại một cái cố sự, lại có thể đem bản thân cuốn vào trong tử lộ

Kết quả này, quả nhiên là khiến người ta thở dài a. Quân Mạc Tà thong thả đi hai bước, dừng lại, ngửa đầu trầm tư, sau đó lại lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm:

- Bất hành, bất hành nhất nhất nhất…

Sau đó lại lắc đầu, tiếp tục dạo bước trầm tư. Trên mặt Chiến Ngọc Thụ cùng Chiến Thanh Phong vẻ tươi cười càng ngày càng đậm, cơ hồ giống như là muốn cười thành tiếng, chứng kiến ánh mắt của vị Không linh thể chất này, cũng giống như là một vụ thợ săn đang nhìn con mồi dần dần rơi vào cạm bẫy. Đột nhiên Quân Mạc Tà thốt:

- Có rồi!

Quân Mạc Tà kêu to một tiếng, giả bộ vuốt mồ hôi lạnh nói:

- Suýt nữa thì gấp đến nỗi mắc phải sai lầm rồi, cuối cùng cũng đã thông suốt rồi. Kỳ thực cũng không có gì, đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt rồi! Ta lúc đó sao lại không nghĩ tới nhỉ, quả thực là đáng tiếc!

- Đối được sao? Vế dưới kia, nội dung cụ thể là như thế nào, nói mau. Mặc Quân Dạ ta nói cho ngươi biết

Chiến Thanh Phong cười hắc hắc, bỏ thêm một câu, gia tăng áp lực tâm lý

- Ngươi nói vô nghĩa quá rồi đó, vế đối phải tuân thủ niêm luật, thiên đối địa, vũ đối phong, đại lục đối trường không, điểm mấu chốt này, ta hoàn toàn hiểu rõ, nghe đây này, vế dưới sẽ là

Quân Mạc Tà kéo dài thanh âm, từng chữ nói:

- Địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn?

Ầm

Trong đại sảnh mọi người nhất thời rúng động cả lên, tuyệt! Quá tuyệt rồi!

Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, thùy nhân năng hạ?

Địa vi tỳ bà lộ vi huyền, na cá cảm đạn?

Thiên đối địa, kỳ bàn đối tỳ bà, tinh đối lộ tử đối huyền…. Thùy nhân năng hạ? Na cá cảm đạn?

Mỗi một ký tự đều được đối vô cùng chính xác, quả thực không chê vào đâu được, diệu đến tộ đỉnh!

Vế trên vế dưới, đồng dạng đại khí, đồng dạng cuồng ngạo, đồng dạng... Bễ nghễ nhìn chúng sinh!

Câu đối như vậy mà còn chưa hoàn hảo, như vậy trên thế gian này chỉ sợ là không còn mấy câu đối tinh tế nữa…

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Quân Mạc Tà bằng ánh măt phức tạp, đây rốt cuộc còn là người hay không? Quả thực là yêu nghiệt, kỳ tích a….

Ánh mắt của Miêu Tiểu Miêu lại càng tỏa ra ánh sáng kỳ dị, chăm chú nhìn vào Mặc Quân Dạ, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy vui sướng cùng kích động ( kết rồi),trong lúc nhất thời không thốt lên lời. Lúc hắn đối chưa được, bản thân cực kỳ lo lắng, hiện giờ hắn đối được, mà mức độ tuyệt vời của vế dưới cũng khiến cho mình trực tiếp khiếp sợ! Khiếp sợ không gì sánh kịp!

Cái này, hắn thực sự đối được sao? Ta không phải đang phát mộng chứ? Hắn sao lại lợi hại như vậy? Oa… ta…ta… Miêu đại tiểu thư nhịn không được, mặt phát sáng giống như ngàn sao

Quân Mạc Tà lau mồ hôi, giống như là trong lòng vẫn còn sợ hãi, rồi lại dương dương tự đắc nói:

- Vế trên này đã gây khó dễ cho ta trong nhiều năm, chưa từng bao giờ đối được, không ngờ chính như lời nói của hai vị Chiến gia công tử, vào trường hợp đặc thù ngày hôm nay, dưới cực đội áp lực, thế mà lại đột phá! Nói vậy, ta thực sự cầm đa tạ hai vị chiên công tử một chút ha, thật sự là may mắn

Những lời này vừa nói ra, sắcc mặt mỗi người ở đây đều vô cùng quái dị

Nếu nói đây là chiếm được tiện nghi còn đi khoe mã, có vẻ như là không giống, quả thực là vô cùng quái dị: tóm lại loại cảm giác này quả thực vô cùng khó diễn tả

Chiến gia huynh đệ, vẻ dương dương tự đắc đã sớm không còn sót lại chút gì, mặt sám như tro tàn, liếc mắt nhìn nhau

Trong lúc nhất thời áo tang nhược tử!( buồn nản giống như muốn chết)

Vừa rồi còn ở chỗ này hạnh tai nhạc họa, dương dương tự đắc, cho rằng kẻ này đang tự lấy đá đập chân mình, hiện tại xem ra, rốt cuộc là ai mới lấy đá đập chân của mình? Huynh đệ hai người khóc không ra nước mắt

Xin hỏi, ta đối như vậy có được không? Hẳn là xem như phù hợp với niêm luật đi?

Quân Mạc Tà "khiêm tốn" hỏi.

Chiến Thanh Phong cứng ngắc gật gật đầu. Về phần Chiến Ngọc Thụ, thì khí lực gật đầu cũng đã mất sạch, cả người rời vào thất hồn lạc phách:

- Như vậy, hiện tại tại hai vị Chiến công tử có phải hay không đem việc ta mới hỏi, nói ra toàn bộ chân tướng?

Quân Mạc Tà quỷ dị cười, nhắc nhở nói:

- Thỉnh hai vị ngàn vạn lần chơ quên, vừa rồi các ngươi chính là lấy mười tám đời tổ tong, cùng hậu thế phát xuống lời thề độc đó. Lời thề này vô cùng hiệu nghiệm. Nói không chừng lại ứng nghiệm thì sao? Đương nhiên các người cũng có thể hoàn toàn không quan tâm, cũng có thể không thực hiện lời hứa hẹn!

- Chúng ta biết rõ!

Chiến Ngọc Thụ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mấy lần muốn chống chế, nhưng loại độc thệ này lại lập ra trước mắt nhiều người như vậy, làm sao có thể chống chế? Một khi chống chế, chính là không đem liệt tổ liệt tông cùng hậu thế không để ở trong mất, nếu mắc phải tội danh này thì ngay cả Chiến gia, mình cũng không có chỗ dung thân

- Gia tộc Lâm Thanh Âm, vốn là chúc âm nhạc gia, mặc dù là đại hành gia trong lĩnh vực nhạc lý, cũng cần có sinh ý để duy trì cuộc sống, hiện tại gia tộc lại có xu thế xuống dốc, mà Chiến gia chúng ta không sai biệt lắm, trước mắt đã thu mua một nửa nhạc quán, bọn hắn muốn sống, đương nhiên là phải nghe theo mệnh lệnh của bổn công tử. Bổn công tử chỉ gây một ít khó dễ đối với tộc nhân của bọn họ trong nhạc quán, khiến cho bọn họ không thể từ chối thế là tốt rồi…

Lời nói của Chiến Ngọc Thụ, quả thực là khiến người khác ba đào dậy sóng

Chiến Ngọc Thụ cắn răng một cái:

- Chuyện này từ đầu tới cuối đều là chủ ý của mình ta, trừ ta ra, tất cả mọi người trong Chiến gia đều không biết. Nếu không cho dù ngay cả gia tộc, cũng sẽ không dung ta.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.