Nghe xong những lời này, Cố Vân Dương cùng Tào Quốc Phong liền hiểu rõ, chỉ sợ trọng tâm của trận tranh chấp ngày hôm nay đều là do những lời này dựng lên. Bình thường mà nói, những lời này cũng chỉ là lời mắng chửi, không đáng để trong lòng thậm chí cũng không tính là làm nhục Tào Quốc Phong. Nhưng ý khinh thị trong đó, không cần nói ra ai cũng hiểu rõ.
Người nào có thể bảo trì được bình thản khi đối phương nói về sư phụ mình như vậy? Nếu vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh, đó chính là đồ bất tài!
Quả nhiên, Quân Mạc Tà lòng đầy căm phẫn, nói:
- Tào Thánh Hoàng có ơn tri ngộ với ta, cũng đã cứu ta một mạng, có ân tái sinh ta. Vãn bối thực sự không quên sự dạy bảo của ngài, nhất thời không nhịn được muốn hỏi Cố công tử một câu, phải chăng trong những người mà Tào Thánh Hoàng không đụng vào có cả bản thân hắn?
Lập tức, sắc mặt Cố Vân Dương tối sầm lại. Còn gương mặt đang có chút âm trầm của Tào Quốc Phong trong nháy mắt biến thành mỉm cười vuốt râu, cảm thấy thật vui mừng. Mình trả giá nhiều như vậy, quả nhiên không uổng phí. Hai người đều có thể tưởng tượng, sau khi nghe những lời này Cố Phi Vũ sẽ phẫn nộ như thế nào!
Đây chính là chính diện sỉ nhục, trắng trợn sỉ nhục a! Bằng vào tu vi của Cố Phi Vũ, làm sao có thể là nhân vật mà Tào Quốc Phong không thể trêu vào??
- Sau đó, dường như Cố công tử còn muốn giáo huấn ta, rút ra trường kiếm, chĩa vào cổ họng ta. Tuy rằng không có đâm vào, nhưng là trường kiếm kê vào cổ ta…Lúc ấy quả thật rất đau, ta còn tưởng rằng cổ họng của ta đã bị đâm xuyên qua…
Vẻ mặt của Quân Mạc Tà lúc này chính là nghĩ lại mà sợ.
Tào Quốc Phong nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi. Tuy rằng hiện giờ Quân đại thiếu gia đang hoàn hảo đứng trước mặt mình, nhưng nghĩ lại tình cảnh trường kiếm chĩa vào cổ vừa rồi, làm sao có thể không lo lắng đây!
Mà sắc mặt Cố Vân Dương cũng thay đổi, thiên phú của con mình không bằng người ta, liền ghen tức, sau đó lại còn vũ nhục sư tôn của đối phương, bị người khác nói rất nhiều nhưng còn không biết nhục, vẫn rút kiếm uy hiếp, chửi ầm lên… Hành vi này quả thật có chút hơi quá đáng! Có thể nói là đê tiện, vô sỉ, bỉ ổi cũng không quá đáng!
Tình huống như thế, cho dù đối phương có nổi điên lên, một đao giết chết hắn chỉ sợ cũng không thể trách người ta
Miêu Tiểu Miêu ở một bên cau mày, mơ hồ cảm thấy lời nói của vị Mặc Quân Dạ trước mặt này có chút không thật. Nhưng điểm không thích hợp trong lời nói của hắn nàng cũng không thể xem rõ ràng, bởi vì lời hắn nói hoàn toàn dựa theo tiến trình lúc đó, không có một chút sai lầm, thậm chí cũng không cắt giảm đi tình tiết nào …
Kỳ thật lời hắn nói là không có cắt giảm, chỉ là trắng trợn cắt giảm mà thôi… Từ đầu tới cuối, Mặc Quân Dạ, Mặc đại thiếu gia đều không nói tới lúc ấy mình làm những gì, nói những gì. Trên thực tế, tiêu điểm chân chính của mâu thuẫn lại chính là lời nói lúc đó của Mặc Quân Dạ. Những lời này lại bị tiểu tử gian xảo dùng một cái xuân thu bút pháp làm cho biến mất, làm cho hắn hoàn toàn vô tội …
Lại phối hợp với vẻ mặt trung hậu thành thật cộng thêm nghĩ lại mà sợ của hắn bây giờ, cùng với tình cảnh thập tử nhất sinh của hắn vừa rồi, ai cũng không thể nghĩ ra thiếu niên này hoàn toàn ở thế hạ phong lại có thể đem một vị Thần Huyền tam phẩm cường giả đánh cho nội thương nghiêm trọng ngay tại đương trường
Tuy chỉ là lời nói từ một phía, nhưng cũng lấy được hiệu quả tương đối. Chỉ thấy Tào Quốc Phong càng ngày càng tức giận mà Cố Vân Dương lại ngày càng đuối lý, lúc sau quả thực có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Tào Quốc Phong…
- Lúc ấy, ta thực sự quá sợ hãi, sợ rằng Cố công tử sẽ một kiếm đâm chết ta, nhưng… Nếu ta cầu xin tha thứ, chỉ sợ sẽ bị vũ nhục, nặng hơn còn có thể ảnh hưởng đến uy danh của Tào Thánh Hoàn! Dĩ nhiên ta rất sợ chết, nhưng nếu để liên lụy đến uy danh của Tào Thánh Hoàng, ta dù chết trăm lần cũng không rửa được tội!
Quân Mạc Tà nói tới đây, Cố Vân Dương cùng Tào Quốc Phong đều gật đầu, hai người cũng biết, nếu dưới tình huống như vậy cầu xin tha thứ… kế tiếp chính là nhục nhã không gì sánh bằng!
Thậm chí, Tào Quốc Phong sẽ trở thành trò cười cho cả Huyễn phủ, bởi vì hắn nhặt được một người thể chất không linh, bình thường xem như bảo bối lại chỉ là một con gấu sợ chết mà thôi… Đây là điều không thể nghi ngờ!
- Vì thế, tâm ta bộc phát, liền tiến thêm một bước! Nói, ngươi dám giết ta sao? Nếu ngươi dám, liền giết ta đi!
Quân đại thiếu nói xong, liền bắt chước lại tình cảnh lúc đó, từng bước tiến lên phía trước. Cố Vân Dương thở dài, nhìn tôn tử vẫn còn đang hôn mê trong lòng, lòng báo thù đột nhiên phai nhạt dần. Hơn nữa trong lòng còn dâng lên một loại cảm xúc bất đắc dĩ. Thiếu niên này có được thể chất không linh, lại đang ở trong thời kì mấu chốt, tự nhiên ngươi lại đi gây chuyện với hắn làm gì? Trèo cho cao làm gì, đến khi muốn xuống cũng không xuống được…
Tào Quốc Phong tưởng tượng tới cảnh Cố Phi Vũ cầm kiếm đặt trên cổ họng Quân Mặc Tà, cùng với bộ dạng chết sống không dám đâm của hắn, lòng lo lắng vừa rồi liền chuyển thành vui mừng dị thường, không khỏi mỉm cười.
Giết một người có thể chất Không Linh? Đừng nói là lúc đó Cố Phi Vũ không dám, cho dù là hiện tại có Cố Vân Dương ở đây, trăm vạn lần hắn cũng không dám động thủ!
- Cũng không biết Cố công tử suy nghĩ như thế nào, lại không có đâm tới. Lúc ấy ta thật sự sợ hãi, sợ làm liên lụy đến Tào Thánh Hoàng, chỉ có thể cố gắng chống đỡ. Nhưng là Cố công tử vẫn bất động, cứ như vậy, kể từ đó vậy vãn bối cùng Cố công tử đều giằng co tại nơi đó… Hai người chúng ta đều đã đâm lao thì phải theo lao, muốn ngừng cũng không được…
Trên mặt Quân Mạc tà hiện ra một cái biểu tình ủy khuất, nói:
- Cho nên, ta nghĩ một hồi liền tiến thêm một bước, bởi vì ta biết nếu ta không tiến tới, thì phải….
- Ngươi không cần nói nữa, chuyện tình lúc sau chúng ta cũng đã minh bạch rồi!
Cố Vân Dương cắt đứt lời của hắn, kế tiếp chính là nói đến tôn tử của mình điên cuồng mắng Tào Quốc Phong, liền nhanh chóng đình chỉ:
- Lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, tổng cộng ngươi đã tiến mấy bước, Phi Vũ đã lùi lại mấy bước?
- Điều này…
Quân Mạc Tà ngượng ngùng gãi đầu:
- Khi đó trong đầu vãn bối trống rỗng, động tác cơ hồ chỉ là theo bản năng, hiện tại cũng không nhớ nổi số lượng cụ thể.
Cố Vân Dương gật gật đầu, nhìn về phía Miêu Tiểu Miêu.
Miêu Tiểu Miêu nghĩ nghĩ, khẳng định nói:
- Mặc công tử tổng cộng tiến lên mười bảy lần, mười bảy bước! Từ vị trí kia, luôn luôn bức Cố công tử đến góc tường này. Mà Cố công tử... Cũng liên tục lui mười bảy lần! Mỗi một lần, Cố công tử đều thực phẫn nộ, đều muốn cố gắng dùng kiếm đâm tới, ngay tại bước thứ mười bảy, hai người đã tới...
Lời nói của Miêu Tiểu Miêu lúc này lại vừa lúc chứng minh lời nói lúc trước Quân Mạc Tà, tất cả đều là sự thật!
Mà Quân Mạc Tà đương nhiêncố ý để ra một lỗ hổng như vậy, làm cho Miêu Tiểu Miêu giải thích... Vừa vặn chứng minh lời nói của mình!
- Mười bảy lần! Phù...
Cố Vân Dương cùng Tào Quốc Phong đồng thời hít vào một cổ không khí! Ánh mắt Cố Vân Dương nhìn về phía Quân Mạc Tà lần thứ hai thay đổi. Ánh mắt đã trở nên đã tràn ngập cảnh giác, thận trọng!
Thiếu niên này, mới nhìn qua chỉ là một người thành thật thật, phúc hậu, lại có thể lấy cổ họng, vị trí yếu hại này gánh vác lên trường kiếm bước đến từng bước, đem đối phương bức lui mười bảy lần, mười bảy bước!
Chuyện này nghĩa là gì?
Đám người Miêu Tiểu Miêu đều còn trẻ, không biết rõ lợi hại của chuyện này, nhưng trong lòng Cố Vân Dương cùng Tào Quốc Phong đều hiểu rõ, cần phải có lòng can đảm, thấy chết không sờn mới có thể làm được. Cho dù là liều chết chống đỡ, cho dù động tác chỉ theo bản năng, cũng là tuyệt đối khó khăn!
Phải biết rằng, trong thời gian mười bảy bước chân nàu, bằng vào thực lực của Cố Phi Vũ, ít nhất có thể ung dung giết chết hắn một ngàn bảy trăm lần! Tiểu tử này, chẳng khác gì một người phong bế công lực sau đó đùa giỡn trước mũi đao, đi đi lại lại ở trước Diêm La điện, đi ra lại đi vào đi vào lại đi ra...
Tào Quốc Phong đột nhiên tỉnh ngộ, nói:
- Cố Vân Dương, nghĩ đến hiện giờ ngươi cũng có thể minh bạch rồi, tử tổn ngươi bị thương, vốn là do chính bản thân hắn tự tạo thành! Nói cách khác, chính là hắn đem chính mình bức thành trọng thương!
Cố Vân Dương ngẩn ra, lập tức tỏ vẻ đồng tình, yên lặng gật đầu...
Phẫn nộ chi cực đã rút ra, trên thân kiếm liền súc tích đầy huyền lực, nhưng cỗ huyền lực này lại không thể phát động ra được, chỉ có thể đánh trở lại thân thể, tạo thành cắn trả! Mà nghe lời nói của Miêu Tiểu Miêu, trong mười bảy bước này, mỗi bước Cố Phi Vũ đều muốn giết người, như mỗi lần hắn đều mạnh mẽ nhịn xuống!
Đây chính là bị huyền khí của chính mình cắn trả, trong thời gian ngắn ngủi, bị liên tiếp cắn trả mười bảy lần!
Cùng với phẫn nộ, sát khí cùng không cam lòng, biệt khuất, tất cả hợp lại tạo thành thương thế cổ quái như vậy, cũng là việc hợp tình hợp lý…
Cố Vân Dương im lặng không nói gì, thần tình chua sót. Sự thật ngay tại trước mắt, chính mình muốn tìm ai tính sổ? Tìm ai cũng không thích hợp!
Rất rõ ràng, căn bản chính là tôn tử của mình chủ động khiêu khích, lại mắng chửi người, cũng là người rút kiếm, tạo thành tình cảnh tồi tệ như hiện tại. Vừa rồi Cố Phi Vũ mắng người, quá phận đến cỡ nào, hai người đều là chính tai nghe thấy được. Điểm này, còn có thể nói cái gì đây?
Tìm Mặc Quân Dạ tính sổ? Có vẻ như đối phương chính là người bị hại...
Tìm Miêu Tiểu Miêu tính sổ, đối phương lại càng vô tội, có vẻ như chỉ là một trong những người đứng xem. Ai cũng không thể tính sổ, chuyện này cứ như vậy quên đi sao?
- Cố Vân Dương, lão phu muốn nói cho ngươi một câu, ngươi rất may mắn. Bởi vì ít nhất tôn tử của ngươi hiện tại còn chưa chết!
Tào Quốc Phong âm u nói:
- Nếu là hắn hiện tại không chịu trọng thương như này, ngươi nói lão phu có tìm ngươi cho ta một câu công đạo! Thanh danh của lão phu như thế nào, một người đầy tớ nho nhỏ cũng có thể vô duyên vô cớ vu tội sao? Lúc đó, tôn tử của ngươi nếu không chật vật như bây giờ, thì mạng của hắn có bảo toàn không lão phu cũng khó cam đoan!
Vốn là Cố Vân Dương còn đang giận dữ, đột nhiên cảm thấy buông lỏng, thử hỏi:
- Tào huynh ý tứ của ngươi, chẳng lẽ là không định truy cứu chuyện này?
Tào Quốc Phong hừ một tiếng, nói:
- Tôn tử ngươi đã đến tình cảnh như hiện tại, lão phu còn có thể truy cứu cái gì? Bất quá, Cố Vân Dương ngươi cũng thiếu lão phu một cái công đạo! Lão phu cũng không biết thì ra trong mắt cái tiểu bối Cố gia của các ngươi lại có thể nghĩ lão phu như thế! Công đạo, chắc chắn ngươi phải cấp cho lão phu!
Cố Vân Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Tào huynh bớt giận, tất nhiên lão phu sẽ cho huynh có một cái công đạo. Nếu ngoại giới tiếp tục có bất kỳ một câu nói xấu về Quan lão huynh, lão huynh cứ tính lên đầu lão phu!
Nói xong, hắn ngửa đầu tận lực suy tư một hồi, thở dài một hơi thật sâu, quay đầu nói với Miêu Tiểu Miêu:
- Tiểu Miêu cô nương, sự việc hôm nay, quả thật là Phi Vũ không đúng, vừa rồi là do lão phu thương cháu, đắc tội cô nương, liền hướng Tiểu Miêu cô nương trịnh trọng xin lỗi. Sau này nếu Phi Vũ may mắn có thể bình phục, lão phu cũng sẽ trông nom hắn cẩn thận, quyết không để cho hắn tiếp tục đi quấy rối sự thanh tịnh của Tiểu Miêu cô nương.
Miêu Tiểu Miêu vội vàng đáp lễ lại, nói:
- Cố gia gia nói như vậy, thật đúng là làm cho Tiểu Miêu xấu hổ vô cùng.
- Không ngại!
Cố Vân Dương miễn cưỡng cười cười, nói:
- Chính là... Tình trạng của Phi Vũ như vậy, nếu không nhanh chóng trị liệu, chỉ sợ cả đời hắn thật sự xong rồi. Cho nên, lão phu muốn thỉnh Miêu cô nương giúp một việc, như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]