Chương trước
Chương sau
Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối:

- Này…này, bà mịa nó, đây là việc mà Thánh Hoàng làm sao? Đây chẳng khác nào hành vi của phường lưu manh?

Bạch Kỳ Phong vẫn không cam tâm, tìm kiếm khắp nơi; Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động, bỗng chốc âm thầm nở nụ cười xấu xa: Ta đang lo làm thế nào lấy đi đồ vật này mà có thể khơi mào tranh chấp, ngài đến thật là đúng lúc! Nghĩ là làm, tay phải vừa động, vô thanh vô tức bắn ra một luồng gió mạnh, "Phanh" một tiếng, đánh thẳng vào chiếc gương đồng trong phòng, đừng xem lần này kình lực không lớn, nhưng thanh âm lại vô cùng rõ ràng.

Bạch Kỳ Phong đang khom người tìm kiếm dưới gầm giường, nghe thấy âm thanh lạ cũng lấy làm kinh hãi, thân mình lui nhanh ra ngoài, không thèm liếc nhìn, xoay người một cái liền muốn từ cửa sổ bỏ chạy.

Đúng lúc này, ngay sau lưng truyền đến một thanh âm buồn bực:

- Để một mâm đồ thừa ở đây rồi muốn đi sao? Bạch Kỳ Phong, ngươi là như vậy sao? Chẳng lẽ người Huyễn Phủ chỉ có loại thủ đoạn này?

Bạch Kỳ Phong giận dữ, vụt xoay người lại, quát:

- Lão tử không có…

Hắn xoay người lại mới phát hiện căn bản sau lưng không có người, nháy mắt lưng áo toát ra mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt cả áo, đến lúc nhanh chóng muốn xoay người bỏ chạy nhưng đã trễ.

"Phanh" một tiếng, Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu một người từ cửa chính, một người từ cửa sổ, đồng loạt bay vào. Hai người ngay tại vách bên cạnh, toàn lực vận công nghe ngóng động tĩnh, không ngờ họa từ trong nhà, lại nghe được động tĩnh ở bên kia, tức thời chấn động vội vàng chạy về, vừa vặn đúng cửa sổ mà Bạch Kỳ Phong đứng chắn! Trong một thoáng ba người chỉ đưa mắt nhìn nhau, đúng là không biết nên làm gì lúc này! Dĩ nhiên đều cùng giật mình ngây dại. Bạch Kỳ Phong khiếp sợ, hơn nữa còn hết sức xấu hổ, mà Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu thì tất nhiên là lộ vẻ không thể tin được! Thánh Hoàng… làm trộm?

Trong phòng nháy mắt tràn ngập một cổ tử khí kì quái, dường như là mùi nước rửa chén cùng với mùi chua chua từ chăn bốc ra. Hà Tri Thu mặt lạnh như nước, hoàn toàn không có biểu cảm, động tác đầu tiên chính là từng bước từng bước xốc mạnh chăn mền lên, một đống thức ăn thừa lặp tức tràn ra, một cái đầu cá ăn dở dính đầy bột khiếm thảo nhanh như chớp lăn xuống dưới, xoay xoay đến dưới chân Bạch Kỳ Phong, ngước mắt nhìn trời.

Hà Tri Thu tiếp tục đảo mắt, sắc mặt lại biến đổi: Rõ ràng mình để bọc hành lý ở đầu giường, bây giờ lại không cánh mà bay! Bỗng nhiên hắn xoay người, nhìn thấy Bạch Kỳ Phong, trong miệng hắc hắc cười lạnh:

- Tốt! Thật là tốt! Tốt cho vị Bạch Thánh Hoàng, quả nhiên là quang minh lỗi lạc! Đúng là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ đều là nhân tài mà. Không chỉ đêm khuya đem đồ ăn thừa đến chiêu đãi khách, lại còn có hứng thú thay lão phu bảo quản hành trang. Haha, Bạch Kỳ Phong, tốt a, lão phu đây đa tạ.

Bạch Kỳ Phong đỏ bừng cả mặt, cứng họng, trong tay phải còn đang cầm nắm đồ ăn, quên cả bỏ xuống. Đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao trong phòng rõ ràng là không có ai khác mà chiếc gương đồng trên tường lại phát ra một tiếng? Còn người vừa rồi nói chuyện là ai? Trong lòng mình buồn bực, chỉ muốn làm trò đùa quái đản này để vứt bỏ ác khí trong lòng, cũng không hẳn là có ác ý. Nhưng tình huống hiện tại biến hóa thế này xem ra cực kỳ không xong…

Nơi này động tĩnh không nhỏ, đám người Tào Quốc Phong cũng vừa xong hội nghị, trong nháy mắt sáu vị Thánh Hoàng toàn bộ đã chạy đến đây, vừa thấy tình hình như thế cũng đồng loạt giật mình, mỗi người đều đờ người ra! Với công lực cái thế của Bạch Kỳ Phong, vào đây làm chuyện mờ ám cư nhiên còn để người ta vừa vặn bắt được? Cái này…. Là chuyện gì đây?

Còn trong lúc này, Quân Mạc Tà đang ẩn thân lại âm thầm bỏ chạy, đương nhiên không có ý định bỏ đi, chỉ là lại đi đến phòng của Hải Vô Nhai; "hưu" một tiếng, bọc hành lý của Hải Vô Nhai lại vừa vặn bay vào Hồng Quân Tháp. Sau đó vô thanh vô tức trở lại, tâm trạng tràn trề hào hứng đi xem náo nhiệt.

Cái loại tiện nghi có sẵn bực này mỗi ngày làm tám mười lần cũng không chê nhiều a, lại càng nhiều càng tốt, người biểu diễn đều là cường giả bậc Thánh Hoàng, không cẩn thận thưởng thức một phen thì thật là đáng tiếc…

Vị này là người đầu têu, chân chính mới là kẻ trộm thần không biết quỷ không hay. Toàn bộ tội lỗi lại đổ lên đầu vị Huyền Phủ Bạch Thánh Hoàng sức đầu mẻ trán kia.Thủ đoạn gắp lửa bỏ tay người của Quân đại thiếu gia hiển nhiên lại tăng cấp đến mức này rồi!

Bên cạnh Bạch Thánh Hoàng đã thật sự sứt đầu mẻ trán…

- Tào Thánh Hoàng, chuyện tối này, Huyễn Phủ nên hay không cấp cho Hà mỗ một cái công đạo đây?

Hà Tri Thu mặt trầm như nước, chậm rãi nói.

- Trán…khụ khụ khụ… Kỳ Phong, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi rốt cuộc đang nắm cái gì?

Tào Quốc Phong ra vẻ đạo mạo nói.

- Còn có chuyện gì khác, trước mắt chuyện này hết thảy đều đã bày ra hết còn phải nhiều lời sao? Hai vị cao nhân Thánh địa này xem chúng ta không vừa mắt, chẳng lẽ Bạch mỗ phải nhịn tức vì bọn họ sao?

Bị bắt tại trận, trái lại Bạch Kỳ Phong vẫn cứng họng cãi:

- Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, các ngươi ai cũng thấy, ta làm đó, rồi sao?

Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu sắc mặt đồng thời trầm xuống.

- Bạch Kỳ Phong, tất cả đều đã cao tuổi, không còn là một đứa trẻ nữa, tự mình làm thì tự mình chịu! Ngươi thân là Thánh Hoàng, cường giả đương thời, làm ra thủ đoạn vô vị này, lại vẫn có thể không thấy xấu hổ? Vẫn ngang ngược như thế sao?

Hà Tri Thu trầm trần nói.

- Xấu hổ? Ngang ngược? Ha ha, Hà Tri Thu, ta lại hỏi ngươi, hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, lại vụng trộm nghe chúng ta nói chuyện, ngươi cũng không cảm thấy xấu hổ sao?

Bạch Kỳ Phong hừ một tiếng nói:

- Đối phó với quân tử ta tự nhiên dùng thủ pháp quang minh lỗi lạc, nhưng đối với hai người tiểu nhân như bọn ngươi, hắc hắc, vậy không cần phải nói chứ?

Hải Vô Nhai hừ lạnh một tiếng nói:

- Bạch Kỳ Phong ngươi tốt nhất là đem mọi chuyện nói ra rõ ràng.

Bạch Kỳ Phong nhún vai, nói:

- Nói rõ ràng thì sao? Không nói rõ ràng thì lại như thế nào? Ngươi bảo ta nói rõ ràng? Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Hà Tri Thu khoanh tay ở phía sau, lạnh lùng nói:

- Chúng ta không là ai cả, cũng không cho là mình có thể dạy dỗ nổi một đại nhân vật. Nhưng, ta tự hỏi, bà thân ta không thể làm ra được hành động trộm gà bắt chó xấu xa bực này, càng sẽ không đổ xuống chăn mền người khác một chậu đồ ăn thừa! Bạch Kỳ Phong, Bạch Thánh Hoàng, ngươi nghĩ có đúng không?"

Bạch Kỳ Phong tím mặt, quát:

- Hà Tri Thu, bớt sàm ngôn đi, lão tử sớm nhìn ngươi không vừa mắt, "chơi" vậy đó, được không?

Hà Tri Thu cười cười coi thường, thản nhiên nói:

- Bạch Thánh Hoàng, muốn đánh nhau, có thể! Nhưng, có phải hay không trả binh khí lại cho ta trước? Chẳng lẽ người Huyễn Phủ đều như vậy mà đánh nhau sao? Trước tiên đem binh khí của người khác lấy đi?

- Binh khí? Cái gì binh khí, người nào lấy binh khí của ngươi?

Bạch Kỳ Phong ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy không ổn.

- Ngươi…ngươi thật sự vô sỉ…

Hà Tri Thu khinh thường cười cười, nói xong khẽ vươn tay, "Chà" một tiếng, vạt áo bào không gió mà bay, sau đó cuộn lên nhập vào đai lưng.

- Chậm đã!

Bạch Kỳ Phong lớn tiếng hét:

- Lão tử dám làm dám chịu, đúng thật là có đổ đồ ăn thừa lên chăn ngươi, nhưng lão phu không có lấy cái binh khí chó má của ngươi! Việc này phải làm cho rõ ràng!

Hà Tri Thu tức giận vô cùng nhưng lại cười, trong mắt hàn quang chớp động:

- Tốt lắm, ngươi không lấy, ngươi nói không lấy là không lấy sao? Trong phòng không người, bọc hành lý của ta vừa rồi để lại ở đầu giường, không phải lúc đó chỉ có một mình ngài Bạch Thánh Hoàng ở đây sao, sau đó bọc hành lý cùng binh khí của ta mọc chân mà chạy đi? Ngài là có ý này sao? Bạch Thánh Hoàng, ta nói như vậy ngày có hài lòng không?

- Bạch Kỳ Phong ta há phải cái loại tiểu nhân này! Hà Tri Thu ngươi không nên ở đây ngậm máu phun người! Ngươi đem đồ vật này đặt ở phòng Hải Vô Nhai lại quay đầu vu cáo hãm hại ta! Quả là vô sĩ!

Bạch Kỳ Phong chòm râu run run, cực kỳ căm phẫn, trong lòng cơ hồ tức muốn hộc máu.

- Thật không? Một khi đã như vậy, đi theo ta!

Hà Tri Thu thân mình phiêu động, đoàn người lại đi tới phòng của Hải Vô Nhai, Hà Tri Thu vẫn chắp tay sau lưng, phong khinh vân đạm:

- Thấy rõ chưa? Bạch Thánh Hoàng, trong gian phòng kín, chỉ có hành lý của Hải huynh, cũng không có của ta, ngươi còn lời gì để nói?

Hắn vừa mới nói tới đây đột nhiên Hải Vô Nhai hét lên kinh hãi:

- Bọc hành lý của ta đâu? Tại sao bọc hành lý của ta… cũng không thấy!"

Hải Vô Nhai bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy Tào Quốc Phong cùng vài người Huyễn Phủ, đột nhiên cực kỳ phẫn nộ, cười lạnh một tiếng, nói:

- Tào Thánh Hoàng, nhiều người thật là tốt, phân ra một hai người đến làm việc, tất nhiên là chiếm được tiện nghi. Nhưng, Tào Thánh Hoàng không cảm thấy như vậy là quá sức vô sỉ sao? Phiêu Miểu Huyễn Phủ, quả nhiên không hổ chữ huyễn (mờ ám) a!

Hai người Hải Vô Nhai sắc mặt xanh mét! Trong túi không chỉ là binh khí bọn hắn mang bên người, còn có tạ lễ vừa nhận của Triển Mộ Bạch… Hiện giờ sự tình không thành, tạ lễ cũng không còn…

Đây không phải là nhục nhã sao?

Hai người đều không giận không được…

Tào Quốc Phong giận dữ nói:

- Hải Vô Nhai, các người thôi hay không? Bạch Kỳ Phong ban nãy chỉ muốn làm một trò đùa quái đản, mọi người mấy trăm năm giao tình, làm sao lại có thể làm tổn thương tình cảm, nhưng các ngươi lại không buông tha, lôi cả Huyễn Phủ vào!

Hắn trừng mắt tức giận:

- Trước là Độn Thế Tiên Cung Triển Mộ Bạch vu cáo hãm hại, sau Mộng Huyễn Huyết Hải cùng Chí Tôn Kim Thành lại không nói lý lẽ, chẳng lẽ các người nghĩ người Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? Mọi việc đều có mức độ! Một khi quá mức, liên lụy bản thân, hối hận thì đã muộn!

Hải Vô Nhai hắc hắc cười lạnh, nói:

- Cái khác ta không rõ lắm, ta chỉ biết Bạch Kỳ Phong vừa tiến vào, vừa đúng lúc đồ đạc của chúng ta cũng biến mất. Mà người Huyễn Phủ lại không bị mất gì cả, như vậy còn không đủ sao?

Hắn vừa nói như thế, Tào Quốc Phong trong lòng đột nhiên cả kinh, quay đầu quát:

- Đi kiểm tra bọc hành lý của chúng ta một chút.

Một vị cao thủ Thánh Hoàng theo sau lên tiếng đáp, xoay người đi.

Hải Vô Nhai ngửa mặt lên trời cười dì, bộ dạng thật là vui vẻ, nói:

- Tào Quốc Phong, ngươi thật là diễn viên tuyệt vời, đến lúc này còn không quên diễn trò! Chẳng lẽ các bọc hành lý của cách ngươi cũng không thấy? Vào chỗ của cửu đại Thánh Hoàng, đem hành lý của cửu đại Thánh Hoàng trộm đi, chuyện lạ trong thiên hạ a!

Tào Quốc Phong mím môi, không nói một lời. Không bao lâu sau, vị cao thủ kia trở về, nhìn Tào Quốc Phong khẽ lắc đầu. Ý tứ mọi người rất rõ ràng: Bên Huyễn Phủ đồ đạc không bị mất! Ngay lập tức mặt Tào Quốc Phong đen lại. Trong lòng Tào Quốc Phong nghĩ, hai cái bọc hành lý thật sự là Bạch Kỳ Phong lấy đi. Nhưng Bạch Kỳ Phong lại là huynh đệ của mình, hiện tại quan hệ với Tam Đại Thánh Địa lại căng thẳng đến mức độ này, sao lại có thể trước mặt địch nhân xử phạt huynh đệ mình?

Không chỉ có Tào Quốc Phong minh bạch, ngay cả Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu cũng đã hiểu rồi.

Hai vị Thánh Hoàng tức giận đến cả đầu dựng đứng: Rõ ràng chính là các ngươi lấy, bây giờ còn làm bộ làm tịch đi kiểm tra, kiểm tra xong tự nhiên còn mở miệng nói không mất. Đây chẳng phải là mang hai chúng ta ra chơi đùa sao?

- Hải huynh, Hà huynh, việc này chỉ sợ là có hiểu lầm. Kỳ Phong quấy rối cũng nhất quyết không thể lấy binh khí mà hai vị mang bên mình; hoặc là… Hai vị nhớ lại xem, có khi hai vị cảm thấy không an toàn nên có để lại bọc hành lý ở chổ Trần gia không?

Tào Quốc Phong càng nghĩ càng thấy cảm thấy sự tình không hợp lí

Từ khi đến đây, chuyện tình dường như càng lúc càng lớn, càng khó có thể tưởng tượng được, thật sự là quá bất ngờ. Tóm lại, các Thánh Hoàng tập hợp ở đây bị động tới cực điểm! Tựa hồ dường như bên trong có một cái gì đó khuấy động tất cả chuyện này.

Hai người Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu nhìn nhau, đồng thời cười lạnh một tiếng. Hai người đối với lời nói của Tào Quốc Phong hoàn toàn không để ý đến, trong mắt cả hai đều là phẫn nộ chiến ý!

- An toàn? Trên đời này còn nơi nào an toàn hơn là đặt ở bên cạnh hai chúng ta? Ta và binh khí cận thân lại để ở nơi khác sao? Phiêu Miểu Huyễn Phủ các người đều muốn làm sự tình đến tình trạng này, cư nhiên còn nói với chúng ta hiểu lầm gì sao? Tào Quốc Phong, trước kia ta còn cho rằng ngươi là người ngay thẳng, lão luyện thành thục, nhưng hiện tại xem ra, lời ngươi nói, thật sự còn không bằng một cái rắm! Cái rắm ít nhất còn có tiếng kêu đấy!

Hải Vô Nhai lắc lắc đầu.

- Nhiều lời vô ích, chỉ có một trận chiến mà thôi! Bên trong phố xá sầm uất, động thủ khó tránh gây tổn thương người vô tội, Tào Thánh Hoàng, mời!

Hà Tri Thu trên mặt phát ra vẻ cô đơn tịnh mịch như biểu tình của trời thu thê lương, trong lúc nhất thời, trời cao mây đạm, ngàn dặm phiền muộn, bay ra đầu tiên!

- Đánh thì đánh! Chẳng lẽ lão phu sợ hai người các ngươi sao?

Bạch Kỳ Phong hét lớn một tiếng, liền theo ra ngoài, nhanh như thiểm điện. Đêm nay, vị Bạch Thánh Hoàng này liên tiếp bị oan uổng lẫn xấu hổ tột cùng, quả thực là khiến hắn suýt nổ tung, nếu không phát tiết ra chắc chắn hắn sẽ bị nội thương ngay.

Rất là mất mặt! Một đời Thánh Hoàng lại tự hạ thấp thân phận, đi ăn trộm còn bị người ta bắt được. Vừa nghĩ đến đây, Bạch Kỳ Phong liền lửa giận ba nghìn trượng! Đây rõ ràng là một cái bẫy, hơn nữa còn nhằm vào tính tình của ta mà bày kế! Vòng vòng đan xen, đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu lão tử, đưa lão tử đến tuyệt lộ oan uổng! Lão tử lại dễ dàng bị khi dễ như vậy sao? Mắt thấy hai người nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Hải Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, phẩy áo bước đi.

- Đi theo họ!

Tào Quốc Phong thở dài một tiếng, vung tay lên, sáu người nối thành một đạo quang ảnh, cùng bay đi ra ngoài. Một đạo hư ảnh trên không trung, chính là Quân đại thiếu thì đang bụm miệng nhịn cười, cả người co rút, cơ hồ rất kích thích, thật là quá mức kích thích a!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.