Chương trước
Chương sau
Bên trong Hồng Quân Tháp, Mai Tuyết Yên đang luyện công chợt nghe thấy một loạt âm thanh vang lên, liền mở mắt quan sát, chỉ thấy từng chuôi đao liên tục từ trên không rớt xuống giống như mưa đá từ trên trời rơi xuống vậy, chỉ trong chốc lát đã thấy chồng chất thành một đống lớn, lâu lâu lại rớt xuống tiếp.

Cẩn thận quan sát, Mai Tuyết Yên nhất thời ngây dại, khiếp sợ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: đây chẳng phải là Cửu U Hàn Nhận trong truyền thuyết sao? Nếu quả thật là Cửu U Hàn Nhận trong truyền thuyết thì Mạc Tà hắn đang ở chỗ nào?

Loại thần binh này, ở Huyền Huyền đại lục, chính là thần binh tối thượng không gì không phá được. Hơn nữa, Cửu U Hàn Nhận chưa bao giờ bị mất đi, cho dù là phải tàn phá tất cả cũng phải đem thu hồi cho bằng được.

Mai Tuyết Yên mặc dù chưa thấy qua lần nào nhưng đã từng nghe nói tới. Lúc này vừa thấy loại binh khí chói lòa, lạnh lẽo cổ quái thì chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được.

- Chẳng lẽ Mạc Tà hắn hiện giờ đi tới cấm địa trong Thiên Phạt.

Mai Tuyết Yên không khỏi lo lắng.

Quân Mạc Tà vừa đi vừa thu tiểu đao, không lâu sau liền có cảm giác mình đã thu được mấy ngàn chuôi đao rồi mà phía trước vẫn còn rất nhiều, phía sau hình như vẫn còn đao bay tới.

Càng đi về phía trước, con đường càng rộng lớn, trên vách động cũng mơ hồ có thể thấy được dấu vết sặc sỡ. Có thể là do Cửu U Thập Tứ Thiếu những năm gần đây tạo ra.

Ở bên trong này xem mới biết được, vách động này rất kiên cố, không thể phá nổi. Quân Mạc Tà thậm chí dùng Viêm Hoàng Chi Huyết dùng hết khí lực đâm thẳng vào nhưng cũng chỉ có thể tạo thành một vết xước nhỏ mà thôi.

- Đây rốt cuộc là chất liệu gì, sao mà cứng rắn như vậy, khó trách tên điên kia vẫn không thể nào ra được.

Quân Mạc Tà rốt cục hiểu ra vấn đề.

Phía trước mơ hồ truyền đến ánh sáng kỳ quái.

Quân Mạc Tà từng bước đi tới liền phát hiện ra chỗ này là một hang động rất kỳ quái, trên đỉnh hang động có một tầng ngũ sắc quang mang phát ra uy nghiêm vô cùng vô tận. Tựa hồ kiên cố không gì phá vỡ nổi hơn nữa còn tràn ngập một loại lực lượng thần bí.

Quân Mạc Tà nhìn có chút quen mắt, cẩn thận quan sát một phen rốt cuộc phát hiện ra đây chính là một loại trận pháp. Hơn nữa còn có nguồn gốc từ trận pháp kỳ diệu của Cửu U đệ nhất thiểu. Tuy rằng còn lâu mới bằng trận pháp do Cửu U đệ nhất thiểu tự thân bố trí nhưng uy lực của nó cũng rất khá.

Thật sự nghĩ không ra Phiêu Miểu Huyễn Phủ lại có thể dùng thủ đoạn của Cửu U đệ nhất thiểu để đối phó lại với Cửu U Thập Tứ Thiếu. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thật là làm trò cười cho thiên hạ. Không biết như vậy có tính là Cửu U chư thiếu mang đá đập lên chân mình hay không đây?

Trong hang động này đầy Cửu U Hàn Nhận, đầy từng đống xếp bừa bộn. Nhìn sơ qua có thể ước chừng không ít hơn mười vạn chuôi đao. Hẳn là do tích lũy theo năm tháng. Xem ra vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này đối với những thứ này cũng không quan tâm lắm, chúng cũng không phải vật gì quý hiếm lắm.

Quân Mạc Tà hai mắt liếc nhìn xung quanh, tâm niệm vừa động thì chỉ trong chốc lát lặng yên không một tiếng động đã thu lấy gần phân nữa. Hắn thầm nghĩ Cửu U Thập Tứ Thiếu dù sao cũng không dùng những thứ này, mà có nhiều như vậy, còn không bằng để ta lấy một ít vì ta có chỗ cần dùng.

Bất quá, Quân Mạc Tà vẫn không ra tay quá mức, mỗi chỗ chỉ lấy một ít, cho dù là trong góc tối tăm nhỏ không ai thấy hắn cũng lấy một ít.

Sau khi đã thu xong, Quân Mạc Tà cảm thấy Cửu U hàn phong đột nhiên mạnh lên, sau đó một đạo hắc ảnh bay ra thì thầm mắng:

- Rõ ràng là kỳ lạ. Cái gì cũng không có, sao lại xảy ra chuyện khác thường như vậy. Làm hại bổn công ty chạy một chuyến.

Thế nhưng người tự xưng bổn công tử nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là giống công tử cả.

Người này đầu tóc bù xù, mặt mày đen thui, hoàn toàn không nhìn ra người này rốt cuộc trông như thế nào, duy chỉ có đôi mắt là cực sáng. Toàn thân quần áo rách nát, hết sức thê thảm, đến nỗi chỉ sợ ăn mày thê thảm nhất trên thế giới này khi thấy hắn vẫn cảm thấy an ủi phần nào: thì ra so với ta hắn còn thảm hại hơn.

Đi vào trong hang động, ánh mắt nhìn lên ngũ sắc quang hoa, âm thanh hung dữ của hắn cất lên:

- Ta xem thứ đồ bỏ đi này còn có thể cản trở bổn công tử đến lúc nào.

Nói xong hắn liền như muốn bay lên.

Người này hoàn toàn không nhìn ra sự tồn tại của Quân Mạc Tà. Điều này làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy yên tâm, xem ra Âm Dương Độn của mình quả là nghịch thiên nha.

Nhưng Quân Mạc Tà cũng không dám tiếp tục để cho hắn điên cuồng oanh kích. Không cần nói nhiều, chính mình đứng gần như vậy khó mà bảo toàn sẽ không bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh, ngất đi vẫn còn là nhẹ, chỉ sợ chấn động kia sẽ làm cho lỗ tai mình sẽ bị điếc luôn.

Cửu U Thập Tứ Thiếu bên này vừa định bay lên thì nghe thấy một âm thanh vang lên, giọng có vẻ buồn bực

- Cửu U Thập Tứ Thiếu? Còn đánh đấm cái gì? Ngươi mấy trăm năm nay oanh kích vẫn chưa chán sao?

- Ai? Ngươi là ai, đi ra? Nhanh lăn ra cho bổn công tử.

Cửu U Thập Tứ Thiếu trong chốc lát cả người lông đều dựng đứng lên.

Hắn thậm chí cảm giác được trái tim của mình bỗng ngừng đập. Hai mắt như hai quang cầu lóe lên.

Hơn ba trăm năm, chính xác là ba trăm bảy mươi lăm năm. Mình, một người, sống ở chỗ này, không nói tới nhân loại,ngay cả con kiến, con giun cũng chưa từng gặp qua. Cô độc đã thành thói quen, tịch mịch trở thành một loại tiêu khiển, tâm Cửu U Thập Tứ Thiếu sớm đã chết rồi. Bất kể như thế nào nơi này đều sẽ không có người thứ hai xuất hiện.

Nhưng hiện tại lại ở bên cạnh hắn vang lên tiếng nói của người khác.

Thanh âm tuy rằng không lớn nhưng đối với Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói chẳng khác nào như sấm vang bên tai.

Sưu một tiếng, Cửu U Thập Tứ Thiếu thân mình xoay tròn thành một đoàn hư ảnh, từ gần đến xa từ xa đến gần, chỉ một thoáng trong động phủ tất cả đều đầy thân ảnh của Cửu U Thập Tứ Thiếu, một mảnh dài hư ảnh thế nhưng toàn bộ như hóa thành thực.

Thật giống như là ngàn vạn Cửu U Thập Tứ Thiếu đang đứng trong động.

Quân Mạc Tà cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thi triển công phu lợi hại như vậy nhưng cũng dễ như tiểu tử ăn kẹo đường vậy.

Quân Mạc Tà đã qua không biết cao thủ, nhưng tuyệt không có ai có thể so được với Cửu U Thập Tứ Thiếu trước mặt. Ngay cả Mai Tuyết Yên của mình cũng không đạt được loại trình độ này. Trong mắt Quân Mạc Tà, tốc độ như vậy có thể so sánh với tốc độ ánh sáng a. Thật sự là quá nhanh đi.

- Đi ra. Người nào dám cả gan giả thần giả quỷ trêu đùa bổn công tử?

Cửu U Thập Tứ Thiếu ánh mắt lóe lên, lưu ý mỗi nơi, cẩn thận nhìn chung quanh, cắn răng gầm lên

- Nếu không ra, để bổn công tử bắt được ngươi sẽ không khách khí như vầy nữa đâu.

Ngươi ngay cả phát hiện ra ta cũng không làm được, lại còn léo nhéo muốn ta đi ra, thật sự là láo cá, ngươi chỉ đang hù dọa ma quỷ thôi. Quân Mạc Tà trong lòng oán thầm, sờ sờ cái mũi, buồn bực nói:

- Cửu U Thập Tứ Thiếu, quả nhiên là nói dối cũng không đỏ mặt nha, thật sự là bội phục bội phục. Ta muốn xem làm sao ngươi bắt được ta hiện thân. Ngươi nói vậy mà cũng nghe được àh?

- Đinh

Cửu U Thập Tứ Thiếu bị một câu nói này làm đầu tóc rối bù cũng phải dựng đứng lên. Song chưởng rung lên trong mắt bắn ra mấy luồng thần quang màu đen, cả người tràn ngập một loại khí thế kinh người, ngẩng đầu rống lên một tiếng.

Khi hắn vừa rống xong, Quân Mạc Tà liền cảm giác được không gian trong động phủ hoàn toàn biến thành một khối thủy tinh cầu vô cùng to lớn.

Không gian cô đọng.

Cửu U đệ nhất thiểu thậm chí còn có loại công phu kinh thiên động địa như vậy.

Đến Thiên Địa Tù Lung của Mai Tuyết Yên cũng không có khả năng so được. Thiên Địa Tù Lung bất quá là mượn dùng lực lượng thiên địa phong tỏa không gian trong phạm vi nhỏ. Nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng chiêu thức ấy trực tiếp giam cầm thiên địa chi lực biến phiến không gian trở thành vật chết.

Loại lực lượng này tuy rằng bá đạo kỳ dị nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến thân pháp Âm Dương Độn, đến trong trạng thái ẩn thân của Quân đại thiếu gia. Quân Mạc Tà tuy rằng thấy được sự dị thường, thậm chí cũng rõ ràng cảm nhận được không gian tĩnh mịch chung quanh. Nhưng hắn chỉ cần không di động thì Cửu U Thập Tứ Thiếu không thể nào phát hiện ra hắn.

Dù là như thế nhưng Quân Mạc Tà dù sao cũng bị phong tỏa trong phiến không gian này. Đây là lần đầu tiên Quân Mạc Tà nhìn thấy có người có thể có người có thể hạn chế Âm Dương Độn của mình.

Mặc dù người này không chân chính nhìn thấy hắn.

- Còn không ra? Nếu không ra, bổn công tử chỉ còn ra chiêu tối hậu.

Cửu U Thập Tứ Thiếu âm trầm nói:

- Có thể ẩn thân trước mặt bổn công tử, quả nhiên là có bản lĩnh. Nhưng nếu ngươi đã đạt tới trình độ này thì ngươi cũng nên biết cái gì gọi là Phá Toái Hư Không chứ?

Hắn ngừng lại một lát như muốn cho kẻ ẩn thân đó chút thời gian suy nghĩ, rồi mới nói tiếp

- Bổn công tử nếu giam cầm không gian trở thành vật chết thì phá hủy không gian đối với ta cũng không phải là cái việc khó gì. Ngươi còn không chịu đi ra? Vậy thì ngươi cũng đừng nên hối hận. Khi không gian bị phá hủy thì chính thức sẽ tan thành mảnh nhỏ. Nếu ngươi còn không ra, bổn công tử lập tức nghiền nát phiến không gian này, cho ngươi triệt để hôi phi yên diệt.

Vẫn là sự im lặng không có hồi âm.

Cửu U Thập Tứ Thiếu kiên nhẫn đợi, khóe miệng hàm chứa một tia tiếu ý, hết thảy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hắn nhận định kẻ ẩn thân tất nhiên nhận ra sự uy hiếp của mình. Bởi vì từ xưa đến không ai có thể không ai có thể trong không gian bị phá hủy mà có thể sống sót.

Kẻ ẩn thân này có thể rất cường đại nhưng chỉ cần hắn lên tiếng thì hắn còn là người. Chỉ cần là người thì sẽ không thể tránh khỏi chiêu này.

Nhưng một chiêu này cho dù là hắn cũng sẽ không dễ dàng vận dụng. Phá Toái Hư Không tiêu hao nội lực vô cùng lớn. Mắt thấy chỉ còn vài lần tấn công vào phong ấn là có thể phá tan nó, hắn cũng không muốn phí công lực vào việc vô ích. Nếu không phải để ý tới hậu quả một chiêu đó thì hắn cũng không muốn đợi lâu như vậy.

Thật lâu sau...

Cửu U Thập Tứ Thiếu không nhúc nhích, kẻ ẩn thân cũng không động đậy.

Lại một lúc sau. Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng thấy kỳ quái, chẳng lẽ kẻ đó dưới tình huống như vậy có thể rời đi hay sao? Không thể nào. Vì thế hắn hỏi dò.

- Tên kia... Ngươi còn đó không?

Một âm thanh kinh ngạc vang lên

- Còn... ta vẫn luôn ở đây. Ngươi không phải nói sẽ Phá Toái Hư Không sao? Ta người ngươi phá toái hư không đây? Sao ngươi còn chưa ra tay? Chẳng lẽ tuyệt chiêu của ngươi cần thời gian chuẩn bị lâu vậy sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.