Chương trước
Chương sau
: Mì Cùng Đình

Sau một phen lưu luyến chia tay, vẫn là Độc Cô Tung Hoành quát to:

- Đừng làm cái bộ dạng sướt mướt này nữa, có tác dụng gì hả? Đây không phải là sinh ly tử biệt, muốn quay về liền có thể về thăm! Mau đi đi, thời gian cấp bách như vậy, kẻ địch lúc nào cũng có thể tới, các người còn ở đây bần thần cái gì?

Mọi người cười òa, Quân Mạc Tà đứng thẳng, mặt đối với mọi người nói:

- Tất cả mọi người ở đây đều là bạn bè của Quân gia, Quân gia ta lần này bị ép phải đi, thực bất đắc dĩ, tin rằng sẽ có một ngày ắt quay trở lại. Các vị, nếu có việc gì có thể để phi ưng truyền thư thông báo, chỉ cần có thể giúp, Quân gia ta tuyệt không chối từ!

Nói xong câu này, Quân Mạc Tà chắp tay:

- Các vị bảo trọng!

Mọi người vội vàng đáp lễ:

- Quân tam thiếu bảo trọng! Quân lão gia tử bảo trọng! Quân tam gia bảo trọng!

Quân Mạc Tà ha ha cười to, cuối cùng nhìn Đường Nguyên một cái, cười lớn nói:

- Bàn tử - tên giàu số một đại lục tương lai kia! Ngươi cứ ngồi chờ phát tài đi! Ha ha.

Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý đồng thời chắp tay, hướng mọi người cáo từ. Quân Mạc Tà hạ lệnh một tiếng, huyền thú sớm đã chuẩn bị đầy đủ, mọi người đều cưỡi lên. Rồi, Hạc Trùng Tiêu hét dài một tiếng, tiên phong vỗ cánh bay lên! Giống như một mũi tên vọt lên bầu trời!

Theo tiếng hò hét, mấy nghìn huyền thú phi hành đều bay lên, hình thành một đội hình phi hành cự đại, dưới sự chỉ huy của Quân Mạc Tà mà bay vòng quanh Thiên Hương thành một vòng. Đột nhiên quay đầu, một đường Nam tiến! Khơi dậy giông tố ầm ầm trên đường đi.

Mọi người đều ngẩng nhìn toàn bộ Quân gia đi xa, ai ai cũng đăm chiêu. Một gia tộc quân thần thủ hộ Thiên Hương mấy chục năm, cuối cùng cũng đi rồi! Cho dù là rút lui, nhưng cũng rút lui một cách phong quang vô hạn như vậy! Rút lui một cách oai phong như vậy, từ xưa tới nay chưa từng xuất hiện.

Trên bầu trời, Độc Cô Tiểu Nghệ nước mắt rưng rưng, ngả vào lòng Đông Phương Vấn Tâm.

Giông tố cuối cùng cũng tan. Cát bụi nổi lên bốn phía cũng từ từ rơi xuống, trên bầu trời, sớm đã không còn bóng hình của Quân gia. Phía Đông, một tia nắng đã chiếu rọi! Hào quang vạn trượng!

Hoàng đế Dương Hoài Nông về tới hoàng cung liền truyền một đạo thánh chỉ:

Quân gia đại trạch, từ bây giở đội thành Quân thần phủ, không ai có thể tự ý đi vào! Toàn bộ trang bị bên trong, không ai có thể mang đi! Lại phái người quét dọn đúng giờ, vô luận là tới lúc nào cũng phải đảm bảo sạch sẽ tinh tươm.

Lại tìm một nơi khác, xây nên lăng mộ Thiên Hương Quân Hồn. Mấy người bạch y quân soái Quân Vô Hối, thiết huyết chiến thần Quân Vô Mộng đều được đúc tượng, lập bài vị, được trên dưới già trẻ toàn bộ Thiên Hương cung phụng!

Hữu tình trủng chở thành cấm địa tại Thiên Hương thành, không ai có thể phá hỏng, vi phạm, tru di cửu tộc!

Ngoài ra, còn mấy chục điều khoản nữa, cơ bản đều có liên quan tới Quân gia. Quân gia mặc dù bị ép phải rút lui, nhưng vinh quang ở Thiên Hương quốc đã đạt tới cực điểm! Cơ bản là tiền vô cổ nhân, hơn nữa cũng tuyệt đối hậu vô lai giả!

Trong Thiên Phạt sâm lâm, công trình do đám người Hùng Khai Sơn lần đâu tiên xây dựng, trong thời gian này vẫn chưa từng đình chỉ thi công, tiến độ có chút nhanh chóng, đã hoàn thành được gần một nửa, đám huyền thú trâu bò không biết mệt này, xây dựng mặc dù không tinh xảo, nhưng lại ăn ở chỗ tốc độ nhanh, đồng thời cũng tương đối kiên cố. Tránh phí mất môt phen công phu của Quân Mạc Tà.

Sau khi tới Thiên Phạt sâm lâm, lúc ai ai cũng đang hiếu kỳ tham quan, Quân đại thiếu gia lại bắt đầu kiếp cu li của hắn. Hết cách, thổ lực của hắn xây dựng quả thực là quá thuận tiện.

Quân đại thiếu trên ngọn núi sau tòa nhà mà chúng thú xây dựng, trong một ngày đào đất tạo nên một cung điện cỡ lớn xa hoa lộng lẫy! Lúc này, vô số dạ minh châu mà hắn vơ vét từ trong đại điện của Cửu U đệ nhất thiếu gia cuối cùng cũng có chỗ để dùng.

Trước tiên là một con đường rộng rãi, đủ để cho mười cỗ xe ngựa đi ra đi vào, từng cột đá to lớn được điêu khắc long phượng, đứng sừng sững ở hai bên làm tường chịu lực, chống đỡ cả ngọn núi! Mắt rồng và mắt phượng toàn dùng dạ minh châu.

Hai bên đại lộ lại còn có nhiều đường nhỏ, mặc dù nói là đường nhỏ, thực sự cũng rất rộng. Theo đường nhỏ đi tiếp liền tới một đại sảnh cực kỳ rộng lớn, bàn ghế đồ dùng cái gì cũng có, bao quát lấy mọi thứ. Bốn phía đại sảnh lại là mấy gian phòng nhỏ.

Xem ra, Quân đại thiếu quyết định không thể để thiết kế của Cửu U đệ nhất thiếu vượt mặt. Bất quá, hiện tại Quân đại thiếu đau đầu chính là hắn không có kỹ thuật để tạo cơ quan xuất quỷ nhập thần giống như Cửu U đệ nhất thiếu. Cung điện vĩ đại thì có rồi, nhưng cửa phòng và đại môn lại trở thành một vấn đề nhức nhối nhất.

Nổi giận rất lâu, chân chính suy nghĩ đến nhức óc, Quân đại thiếu cuối cùng quyết định sử dụng phương thức truyền thống nhất, lâu đời nhất: cửa gỗ then cài. Đào hai cái lỗ trên thạch bích, gắn trụ cửa vào, sau đó lại làm cửa gỗ, đây có thể xem như là phương pháp đơn giản nhất.

Mặc dù nói đây đã là phương pháp đơn giản nhất, nhưng số lượng công việc đối với Quân đại thiếu gia cũng vẫn nhiều. Quân đại thiếu gia làm được một nửa mới ý thức được: việc này ai cũng có thể lảm được mà. Cuối cùng Quân đại thiếu từ đây trở thành đốc công, cũng coi như là giải phóng.

Cả nhà Quân Vô Ý một phòng, Quân lão gia tử một mình một phòng, Đông Phương Vấn Tâm và chúng nữ cùng ở một phòng lớn nhất, sau đó Quân đại thiếu xây riêng một không gian riêng biệt cho mình.

Trên các con đường nhỏ trước cửa là nơi ở của hạ nhân Quân gia. Hạ nhân Quân gia theo tới đây không tính là nhiều, đại bộ phận đều đã thôi việc rồi. Đối với những người theo cùng, Quân Mạc Tà cũng không hà khắc, nói ra: không quản là nam hay nữ, chỉ cần kết duyên vợ chồng, báo lên trên, sau đó sẽ được hưởng đãi ngộ xây động phủ. Nếu ở không quen, lúc nào cũng có thể nói ra, Quân gia phụ trách thu xếp ngân lượng, đưa ra khỏi Thiên Phạt để tính kế mưu sinh. Bận rộn mất nửa tháng mới thu xếp ổn định.

Đám người Hùng Khai Sơn thấy Quân gia bận rộn, lại thấy Quân Mạc Tà xây được một cung điện hoành tráng, sau đó về hang ổ của mình, đột nhiên nhìn thứ gì cũng không vừa mắt.

Nhà người ta mới gọi là nhà chứ, còn "nhà" của mình thì ra thể thống gì. Chênh lệch thực quá lớn rồi, trước kia không so sánh thì còn chưa cảm thấy. Hiện tại so sánh, nếu nêu Quân gia ở gọi là phòng, thế nơi mình ở nhiều nhất cũng chỉ là lều tranh mà thôi, thậm chí đến chỗ ở của hạ nhân Quân gia so với mình còn ngon hơn, không phải là quá lắm sao? Mình đường đường là Thiên Phạt thú vương mà. Thật là mất mặt.

Các vị thú vương sau khi tham quan nhà mới của Quân gia, ngầm thống nhất, chỉ là sau khi nhịn hai ngày mới lắp bắp đề xuất: tỷ phu à. Chúng ta đều là người nhà, ngài xem có phải chúng ta cũng có thể ở trong những căn phòng như vậy không. Chúng ta đều là thân em vợ của ngài mà.

Quân Mạc Tà đảo cặp mắt trắng dã, nhìn đám em vợ này, biết làm sao được, người ta đến chữ "thân" cũng mang ra ròi, còn có gì để nói nữa, chỉ đành tiếp tục thi công. Đợi tới lúc tám vị em vợ cao hứng dọn về nhà mới, Quân đại thiếu đã mệt đến không thể cử động rồi.

Có nhà mới rồi, trong mắt tám vị thú vương làm gì còn tỷ phu gì nữa, tỷ phu là thằng nào hả! Chúng ta phải hưởng thụ nhà mới cho sướng đã!

Lại thấy hình như còn hàng nghìn con mắt đang mở to nhìn đám em vợ của mình, Quân đại thiếu hữu khí vô lực tuyên bố: từ nay về sau, chỉ có đạt tới đẳng cấp tôn giả mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Chưa đạt đến thì cứ đi tu luyện đi! Đám người Hùng Khai Sơn coi như là ngoại lệ. Sau không thể chiếu theo lệ này nữa, tuyệt đối không thể.

Đẳng cấp Tôn giả!

Hình như đám bát đại thú vương Hùng Khai Sơn cũng còn chưa đạt tới đẳng cấp đó. Mặc dù họ bây giờ cường độ thân thể đã vượt qua đẳng cấp tôn giả, nhưng, công lực thực sự lại vẫn chưa đạt tới. Trong chúng vương, duy có Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu hai người gần với đẳng cấp đó nhất.

Các thú vương mắt đỏ trừng trừng đi khỏi, nhìn nhà mới của đám người Hùng Khai Sơn, trong mắt ai cũng có vẻ ngưỡng mộ, ghen tỵ, thật sự hận không thể cướp được. Vì để có thể đạt được nhà mới như vậy, một câu nói của Quân đại thiếu đã tạo nên làn sóng tu luyện trong Thiên Phạt sâm lâm.

Tin rằng nếu cấp Tôn giả không phải chỉ dựa vào nghị lực là có thể đạt tới cảnh giới cao thâm, thì phỏng chừng nửa đời còn lại của Quân đại thiếu cũng chỉ sống vì sứ mệnh xây nhà này mà thôi.

Dù chỉ là tạm thời đuổi đám em vợ đi, Quân Mạc Tà vẫn bận tối mày tối mặt, trước là vận dụng mộc lực tạo ra một bãi đất bằng, phương viên ít nhất cũng phải gần nghìn mẫu, sau đó lại dùng thổ lực san phẳng lại, biến nó thành nơi trồng trọt, chuyển nhà đến rồi, không thể không có gì ăn cả đúng không? Mặc dù có thể đi mua thực phẩm nhưng làm vậy thì lại hơi phụ thuộc quá, vẫn không bằng tự mình canh tác, cơm no áo ấm!

Nhưng nếu muốn trồng các loại hoa mầu mà chỉ có đất không thì cũng không được, không có nước tưới tắm, ngươi lấy gì làm cho thực vật sinh trưởng chứ? Kết quả là, thủy lực bạo phát, phối hợp với thổ lực, tạo ra vài miệng giếng sâu, sau đó dẫn nước từ xa tới, rồi tạo một cái hồ nhỏ ở gần chỗ đất nông, việc gì cũng được giải quyết hết.

Trong thời gian mà Quân đại thiếu gia bận bù đầu, lại có hàng xóm tới bái phỏng, Vạn tướng quân Thiên Nam thành dưới sự ủy thác của Thiên Hoàng, đem tặng rất nhiều đồ gia dụng. Củi gạo dầu mỡ các kiểu đề bên ngoài Thiên Phạt sâm lâm, chất đống thành núi.

Quân Mạc Tà vung tay một cái, Huyền thú cửu giai toàn bộ xuất động, làm cu ly tạm thời, một loáng là đã đem toàn bộ mang về, tác dụng phụ chính là nhiều cửu giai huyền thú cùng ra tay như vậy đã dọa cho Vạn tướng quân mất hồn mất vía.

Quân đại thiếu vùi đầu vào xây dựng, đem khu vực phụ cận nhà Quân gia bố trí giống như một hoa viên cỡ lớn, có chỗ ăn, có chỗ chơi, còn có các loại hình giải trí. Đến cả bên bờ tiểu hồ, cũng có vài chỗ câu cá để gia gia mọi người hưởng thụ khi nhàn rỗi.

Trong thời gian này, Quân đại thiếu quả là vô cùng vất vả, ban ngày làm việc cực nhọc, đến tối lại nghiên cứu trận pháp. Cuối cùng trong vòng gần một tháng thành công bày bố một ngũ hành mê thiên trận!

Quân đại thiếu gia bố trí trận pháp này ở ngoại vi nhà Quân gia, khi trận pháp khởi động, cả ngọn núi bỗng chốc ẩn sau một mảng sương trắng. Đưa tay còn không thấy được năm ngón, khiến cho chúng thú Thiên Phạt sâm lâm tấm tắc khen.

Hùng Khai Sơn lấy thân thử nghiệm, lắc mông chui vào trong thử một phát, chỉ thấy một trận sấm sét đùng đùng vang lên, sau đó Hùng Vương toàn thân phát ra mùi thịt gấu nướng, tóc tai đen đúa, toàn thân run rẩy. Cũng còn may là lực phòng ngự của Thiên Phạt thú vương kinh người, nếu không thực sự đã biến thành gấu nướng rồi.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.