Chương trước
Chương sau
Sau cùng, người của Độn Thế Tiên Cung ra mặt thu phục, đem giam lại và giám sát việc tu luyện, nhưng sau nhiều năm, xảy ra việc nằm ngoài ý nghĩ của mọi người, người này lại có thể đột phá lên cấp bậc Thánh Giả, có thể nói là vô cùng hi hữu.

Lần này chính vì vị sư phó với năng lực thần bí kia của Quân Mạc Tà, do sợ có điều gì sơ suất nên mới để hắn đi theo vì hắn tính tình nham hiểm lại tinh thông nhiều mưu mẹo. Nếu kẻ nào không chú ý phòng bị, dù người có thực lực mạnh hơn hắn cũng bị dính chiêu.

- Trần đại ca, ngươi nói linh tinh gì đấy.

Khương Quân Tập miệng cong lên, hờn dỗi nói:

- Người ta lúc này không phải là Khương Quân Tập, người ta hiện tại gọi là Khương Quân Cơơơơơơơơơơơơ đó. (DG: các bợn tưởng tượng tới bêđê kêu sao là hiểu ngay- nổi hết da gà đó, hix hix. NB:tim đập chân run cảm giác mún ói)

Hắn vừa nói, một bên mắt thoáng liếc nhìn rồi chớp mắt. Trong phòng có gần 10 nam nhân, mỗi người đều nhận được một cái liếc mắt như vậy. Ngay cả hậu sanh tiểu bối Lý Du Nhiên cũng không ngoại lệ.

Như bị gió lạnh thổi tới, với tu vi thấp kém nhất, Lý Du Nhiên phản ứng mạnh nhất, hắn chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh liên hồi, da đầu như muốn nứt ra, lông tóc tức thì dựng đứng, cả người nổi lên một lớp da gà dày cộm.

Người này nếu muốn cùng mình phát sinh quan hệ thì biết làm sao đây? Đây chính là tình cảnh so với chết còn muốn khổ hơn, đánh thì đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, không chừng, muốn chết cũng là một chuyện xa xỉ, trời ạ!

Cuối cùng, với tâm tính trầm ổn sẵn có, Lý Du Nhiên cố chấn nhiếp tinh thần bản thân, xoay người ngó xung quanh, nhìn những người khác thì chỉ thấy mỗi người đều là há miệng nhe răng, thần tình cực kì quái dị.

Thôi Trường Hà tay phải nắm chặt lại như lâm trận, trên mặt là một mảnh trắng xanh. Đối mặt với kẻ biến thái như vậy, cường giả cấp bậc Thánh Giả cũng không ngoại lệ. Còn Trần Trùng thì trên trán đổ mồ hôi hột.

Hắn thật sự không nghĩ ra, tại sao lúc đó lại để một người không ra người, yêu không ra yêu đi như vậy. Quả thực là dọa người mà.

Vị Khương quân Cơ này một ngày là nam nhân, một ngày nữ nhân, xem ra hẳn là vừa rồi trong một khắc này, nữ nhân trong hắn đột nhiên xuất hiện.

- Các ngươi là đại nam nhân nhưng rốt cuộc cũng không bằng nữ nhi chúng ta tâm tư cẩn thận.

Khương Quân Tập thân hình cao lớn thô kệch, cả người "mềm mại đáng yêu", chìa "ngón tay nhỏ, dài, ngọc ngà", nhẹ nhàng như không điểm lên trên trán mỗi người, tựa như một vị phong hoa tuyệt đại mỹ nữ đang hướng tới tình lang làm nũng:

- Xú nam nhân, chính là ngu ngốc nhất...…

- Cách...cách...cách...

Một loạt âm thanh nghiến răng vang lên, đủ làm cho cả bốn vị Thánh Giả cả người đều mơ màng. Thật không dám tức giận nhưng quả là quá dọa người mà.

- Theo ta thấy, sư phụ Quân Mạc Tà, năng lực cùng lắm bằng với chúng ẩn giả mà thôi, nếu muốn gây bất lợi với Tam Đại Thánh Địa thì chỉ sợ trong mấy trăm năm đã xuống tay rồi, làm gì phải chờ tới bây giờ? Nhưng Quân Mạc Tà này lại không như vậy. Người này hiển nhiên đối với Tam Đại Thánh Địa chúng ta hận thấu xương, nếu nói không đội trời chung là vẫn còn nhẹ. Thật sự là đáng thương a, cho nên, giết chết Quân Mạc Tà mới là việc trọng yếu nhất trước mắt. Hắn đã có năng lực tàn sát hết sáu trăm cao thủ, vậy hắn cũng có thực lực hủy diệt tam đại Thánh Địa. Ta nghĩ, đây mới là chỗ băn khoăn chân chính của cung chủ. Mọi người hiểu rồi chứ?

Khương Quân Tập mắt như to lên, tỏa sáng, dùng một loại khẩu khí nũng nịu, ngọt ngào, ướt át, có chút nhớt nhớt nói.

- Sư phụ Quân Mạc Tà quả thực có tu vi kinh hãi thế tục đến bực này, nhưng không đối lập với Tam Đại Thánh Địa. Vậy nếu có giết đồ đệ của hắn cũng không tạo thành thù địch gì. Nhưng nếu hắn không biết tiến thoái, cho dù là muốn hướng Tam Đại Thánh Địa trả thù, hắn quả thực là tìm tới cửa đi chăng nữa, sự tình không phải là rất tốt đó sao? Chúng ta không phải muốn như vậy hay sao? Hì hì, ta nói đúng hay không?

- Có đạo lý

Tất cả mọi người đồng thời trầm ngâm. Trong lúc nhất thời đã quên hẳn giọng điệu làm người khác ghê tởm chán ghét kia.

- Trước mắt, đại bộ phận lực lượng của Thiên Phạt cũng đã nhất loạt trở lại. Lực lượng Quân gia ngoại trừ Quân Mạc Tà tiểu tặc kia đang ở bên ngoài, cũng không thiếu một ai. Chúng ta sẽ đi quan sát một chút cũng không có vấn đề gì, nhân tiện thử xem nông sâu thế nào, nếu có thể, liền trực tiếp động thủ.

Trần Trùng chậm rãi nói.

Trì Thiên Phong trầm ngâm một chút, tiếp lời:

- Không sai, hiện tại Thiên Phạt hung thú đều ở đây, người của Quân gia cũng đều ở đây, Mai Tôn Giả chắc hẳn có điều cố kỵ, cho nên nàng ta không thể trốn, cũng không dám trốn. Lúc này đây, giết chết Mai Tôn Giả chính là cơ hội tốt nhất.

Trần Trùng chậm rãi gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, hỏi

- Ai đi?

Miêu Vô Cực cười lạnh một tiếng, nói:

- Trận chiến đầu tiên này, cứ giao cho chúng ta, Mộng Huyễn Huyết Hải, toàn quyền xử lý đi. Hừ, Thiên Phạt Mai Tôn Giả, ta muốn xem, vị Thiên Phạt truyền nhân này rốt cuộc có cái bổn sự gì hơn người.

- Cũng tốt, chúng ta sáu người ở phía sau lược trận cho các ngươi. Bất quá, các ngươi hạ thủ phải có nặng nhẹ, chúng ta dù gì cũng là thân phận tiền bối, nay lại lấy nhiều đánh ít, vì vậy với Thiên Phạt hung thú, không cần phải đả thương quá mức. Vạn nhất Thiên Phạt Thánh Vương đột nhiên phá quan xuất hiện thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Trần Trùng trầm ngâm nói:

- Tôn giả dưới các ngươi ra tay đối phó với Mai Tôn Giả, thực lực tương đương, dù có cao thấp, cũng không sai biệt nhiều. Nếu Thiên Phạt Thánh Vương xuất hiện, có thể xem như là chuyện của đám tiểu bối đánh nhau nhưng nếu chúng ta Thánh giả tự mình ra tay, vậy thì hơi khó giải thích. Nhưng chỉ cần đợi đến lúc Mai Tôn Giả ra tay trước, thì sẽ không còn phải lo lắng hay lo ngại gì. Tổ huấn chỉ nói không được tàn sát lẫn nhau, nhưng không buộc chúng ta đưa cổ chờ chết.

Khương Quân Tập liếc mắt nhìn, hời hợt nói:

- Nghe nói, Mai Tôn Giả đang che chở cho Quân gia Quân Mạc Tà, mà người thân của Quân Mạc Tà, cũng không có nhiều, mẹ của hắn vừa mới trở lại Quân gia, nữ nhân này chính là người Quân Mạc Tà quan tâm nhất. Chúng ta chỉ cần khống chế Đông Phương Vấn Tâm, như vậy Mai Tôn Giả tất nhiên sẽ nổi điên. Như vậy các ngươi liền có thể ra tay giết người, nói tới đạo lý cũng không ai bắt bẻ được.

- Không sai! Không sai!

Chúng nhân nhãn tình sáng lên.

- Tuy nhiên... Nghe nói Quân Mạc Tà kia mị lực hơn người, ngay cả Mai Tôn Giả cấp bậc thú hoàng tôn sư cũng có thể mê hoặc được, đợi cho hắn trở về, các ngươi cần phải lưu lại cho ta. Ta muốn gặp hắn để xem phong thái, bản lĩnh như thế nào.

Khương Quân Tập thẹn thùng, cúi đầu, chịu không nổi, tựa hồ ngay cả cổ đều đỏ lên.(NB: Anh Tà bị bắt thì xác định quả này)

Chúng nhân đều á khẩu, không nói thành lời.

Lý Du Nhiên theo đường cũ từ trong phòng bí ẩn đi ra, hít lấy hít để từng ngụm không khí, trong lòng cảm thấy hết sức phiền muộn, muốn ói. Thế gian lại có kẻ như vậy. Vừa rồi ở bên trong, hắn cơ hồ có vài chục lần nhịn không được, phải nôn ra, bây giờ cảm giác đó lại trở lại.

Một hồi lâu sau, Lý đại công tử lúc này mới bình tâm lại, cả người đứng thẳng. Trong lòng suy tư phán đoán, dùng thủ đoạn uy hiếp mẫu thân Quân Mạc Tà, thật sự sẽ có hiệu quả sao? Đối với Mai Tuyết Yên có lẽ có nhưng đối với Quân Mạc Tà sẽ như thế nào?

Thủ đoạn như vậy, tin tưởng cho dù là người trong thế tục thông thường cũng rất ít sử dụng. Vì sao Thánh Giả Tam Đại Thánh Địa này lại bình chân như vại vậy?

Chẳng lẽ tu vi cao thì có thể thật sự vô tình vô nghĩa, coi thường thiên hạ chúng sinh, trong lòng chỉ có hai chữ thành bại thôi sao? Quân gia, cần phải ứng phó thế nào đây? Có phải hay không vì vậy mà hoàn toàn bị diệt vong? Nếu Mai Tôn Giả vì vậy mà chết, Quân Mạc Tà sẽ như thế nào? Nếu ta là Quân Mạc Tà, thì sẽ ra sao?

Gì?

Lý Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trời, đột nhiên trong lòng chợt có chút mờ mịt, bởi vì đến bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện cuộc đời của mình không ngờ là hoàn toàn không có mục tiêu. Ta Lý Du Nhiên, rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Rốt cuộc có năng lực làm cái gì đây?

Mai Tuyết Yên suất lĩnh đại đội nhân mã, chiến thắng trở về, Quân gia từ trên xuống dưới đều tỏ vẻ vui mừng. Lão gia tử cũng rốt cục tạm thời buông lỏng tâm sự trong lòng. Thống khổ nhất chính là Hàn Yên Dao, đã lâu không thấy Thiên Hương thành, nay lại thấy Quân Chiến Thiên tuổi già sức yếu, chợt đột nhiên cảm thấy áy náy, liền quỳ sụp xuống trước mặt Quân Chiến Thiên, khóc như mưa.

Quân Chiến Thiên than nhẹ, trong mắt hiện lên một hồi ức vui vẻ, mỉm cười nâng nàng lên:

- Yên Dao... Hảo hài tử... Ngươi chịu khổ rồi. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Cửa Quân gia luôn luôn rộng mở chờ ngươi.

Hàn Yên Dao ôm mặt nức nở, nước mắt rơi lã chả. Mười năm qua, nàng một mực lo lắng Quân gia sẽ đối đãi với mình như thế nào, cho dù là khắt khe thế nào đi nữa, mình cũng phải cắn răng chịu. Nhưng bây giờ nàng rốt cuộc đã biết đáp án, một đáp án không tưởng tượng ra được. Loại cảm giác khoan dung mà nàng có thể cảm giác được. Hiện tại, nàng chỉ muốn khóc lớn một hồi cho thoải mái.

- Cha, Tam thúc cùng Yên Dao đều không nhỏ, con nghĩ nên xem xét thời gian, đem hôn sự của bọn chúng mau chóng tiến hành. Cũng là tốt cho Quân gia chúng ta, mau chóng khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, thế hệ thứ ba của nhà ta cũng chỉ có mỗi mình Mạc Ta, thật sự có chút mong manh.

Đông Phương Vấn Tâm uyển chuyển nói.

Quân lão gia tử liên tục gật đầu, cười nói:

- Tốt! Tốt!

Hàn Yên Dao đỏ mặt lên, lôi kéo Quân Vô Ý đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý, yêu thương.

Chuyện này mới là chính tâm bệnh của nàng. Vì Quân Vô Ý tha thiết lôi kéo, nàng đành phải cùng hắn vào nhà trước. Đêm khuya, Quân gia sắp xếp tiệc rượu khoản đãi Thiên Phạt huyền thú, mọi người đều hoan nghênh tán thành.

Trong bữa tiệc, Quân lão gia tử kể cho Mai Tuyết Yên nghe những chuyện ngày trước của Quân gia. Mai Tuyết Yên nghe xong liền nhăn mặt nhíu mày. Nàng làm bá chủ một đời, nhưng cũng dễ nhận ra được nguy cơ lớn lao trong đó, cơ hồ vượt qua năng lực khống chế của bản thân.

Hiện tại, tuy rằng Quân Mạc Tà chưa từng nói qua lần nào, nhưng Mai Tuyết Yên lại từ lâu cũng loáng thoáng hiểu được một chút: vị sư phó kia của Quân Mạc Tà, căn bản là không có thật. Hết thảy sự tình đều là do một tay Quân Mạc Tà mà ra. Nhưng đối phương, chín vị Thánh Giả đã như hổ rình mồi, tuy rằng đang án binh bất động. Huống chi, lần này trở về, tuy là đắc thắng nhưng cũng mang đến chuyện xấu quá lớn.

Tam Đại Thánh Địa tổng cộng chín vị Tôn Giả, sáu trăm vị cao thủ đồng thời bỏ mình. Đây là thiệt hại lớn tới mức nào, cừu hận tới cỡ nào? Thậm chí ngay cả Thánh Giả cũng không thể thờ ơ. Chuyện này tất nhiên không cần phải nói nhiều.

- Truyền lệnh tất cả huynh đệ. Trước mắt, bắt đầu làm tốt việc chuẩn bị chiến đấu, nhưng không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ. Mỗi thời mỗi khắc, nửa điểm cũng không thể lơi lỏng. Các huynh đệ phi hành đã hóa hình chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời tiếp ứng mang cả Quân gia một đường bay về phía nam, toàn bộ rút về Thiên Phạt sâm lâm.

Mai Tuyết Yên lặng lẽ dặn bên tai Hạc Trùng Tiêu một câu. Hạc Trùng Tiêu gật đầu thật sâu, xoay người đi ra ngoài.

- Cho đến khi Mạc Tà quay về, ta sẽ cùng mẫu thân ở tại biệt viện này. Còn hai người các ngươi cùng Mộng Nhi ở cùng một chỗ, mọi người chiếu cố lẫn nhau.

Mai Tuyết Yên quay lại an bài Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.